Hiểu Lầm
2024-08-15 22:12:51
“Đẹp thúc thúc, thúc thật tốt” Đậu Giá ôm đùi gà thơm ngào ngạt, cúi người với nam nhân tuấn tú: “Cảm ơn đẹp thúc thúc”
“Bé con, người nhà của cháu đâu?” Nam nhân đen gầy ở bên cạnh thầm nghĩ người nhà của đứa trẻ này cũng quá không phụ trách, sao không trông chừng con mình cẩn thận một chút, lỡ như gặp mẹ mìn thì phải làm sao bây giờ?
“Nương đang mua lương thực.” Đậu Giá chỉ vào cửa hàng bên cạnh: “Một lát nữa chắc chắn nương sẽ mắng cháu”
“Hiện tại mới biết sợ à?” Nam nhân đen gầy duỗi tay ra: “Ta bế ngươi trở về, nương của ngươi sẽ không mắng ngươi.”
“Không cần thúc bế, muốn đẹp thúc thúc bế” Dù sao Đậu Giá chính là ăn vạ đẹp thúc thúc.
Nam nhân đen gầy ôm ngực mình, đau tim: “Ta lớn lên xấu là lỗi của ta sao?”
“Không phải” Đậu Giá lắc đầu: “Là lỗi của nương thúc”
Nam nhân đen gầy: “…”
Sau đó Đậu Giá nghiêm túc nói: “Nương của cháu xinh đẹp, cho nên cháu mới xinh đẹp. Ở trong thôn chúng cháu, nương của Tiểu Hoa xấu nên Tiểu Hoa cũng cũng xấu theo.”
“Thật là lanh mồm lanh miệng.” Nam nhân tuấn tú cầm cổ áo của Đậu Giá, xách theo cô bé đi về hướng tiệm lương thực ở bên cạnh. Mới ra khỏi tửu lầu đã gặp Khương Niệm đang đi xung quanh tìm người.
Khương Niệm thấy một người nam nhân xách theo khuê nữ bảo bối của mình đi ra ngoài thì lập tức xông lên: “Buông nữ nhi của ta ra!”
“Nếu ngươi không buông ra thì ta sẽ kêu lên.” Khương Niệm nói rồi hét lớn: “Mọi người ơi, có người bắt trẻ con”
Nam nhân tuấn tú: “…”
Đậu Giá khó hiểu há to miệng. Cô bé không bị bắt mà?
Nam nhân đen gầy vội giải thích: “Hiểu lầm, là hiểu lầm.”
Tiểu nhị tửu lầu cũng giúp đỡ làm chứng.
Sau khi nghe xong, Khương Niệm nhìn Đậu Giá ôm một gói bánh bao thịt, xấu hổ mỉm cười: “Tôi quá hoảng sợ nên mới hiểu lầm công tử, thật sự rất xin lỗi.”
Nam tử tuấn tú buông Đậu Giá xuống: “Trông cô bé cho cẩn thận”
“Tôi sẽ, cảm ơn hai vị” Khương Niệm vẫy tay gọi Đậu Giá: “Lại đây.”
Đậu Giá ngửa đầu nhìn thúc thúc đẹp trai, lại nhìn nương đang tức giận, vì không bị đét mông nên cô bé chỉ có thể đến bên người nương, vội vàng mở bánh bao thịt và đùi gà gói trong giấy dầu ra cho nương xem: “Nương, thúc thúc đẹp trai cho bánh bao.”
Khương Niệm đề phòng nhìn thoáng qua nam nhân tuấn tú: “Sao con lại tham ăn như vậy chứ? Không được tùy tiện lấy đồ của người xa lạ, biết không?”
Nam tử đen gầy nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm, là tiểu cô nương bị cướp mất bánh bao, nên chúng tôi mới bảo tửu lầu lấy bánh bao tới dỗ cô bé.”
Đậu Giá cũng tố cáo theo, miệng nhỏ méo xệch: “Bọn họ cướp bánh bao của con, thật xấu…”
“Ai cướp bánh bao của con?” Khương Niệm nhíu mày lại: “Bị cướp sao không biết cướp trở về? Khóc thì có ích lợi gì? Không có tiền đồ.”
Nam nhân tuấn tú và nam nhân đen gầy sửng sốt một chút, có người dạy trẻ con như vậy sao?
“Được rồi, cảm ơn hai thúc thúc đi.” Khương Niệm kéo Đậu Giá nói cảm ơn thêm một lần nữa, sau đó dắt Đậu Giá đi đến tiệm lương thực.
Đậu Giá đi ba bước đã hai lần quay đầu lại vẫy tay với thúc thúc đẹp trai: “Thúc thúc đẹp trai…”
Khương Niệm nhìn vẻ mặt không nỡ của Đậu Giá, lửa giận trong lòng dần dần dâng lên, bế Đậu Giá lên đi đến tiệm lương thực: “Con là thấy người đẹp thì đi không nổi đúng không?”
“Tiểu háo sắc” Khương Niệm vẫn luôn biết Đậu Giá thích đẹp, nhưng lại không biết cô bé si mê sắc đẹp như thế, về sau tùy tiện một người đẹp nào tới dụ dỗ vài câu, có phải cô bé sẽ chạy theo người ta hay không?
Khương Niệm càng nghĩ càng tức giận: “Nương bảo con ở bên người nương, không được chạy lung tung, con ỷ vào chân mình dài chạy được nhanh nên chạy lung tung sao? Lần sau nương không dẫn theo con đi tới huyện thành nữa.”
Đậu Giá đang nhìn chằm chằm thúc thúc đẹp trai, vừa nghe không được tới huyện thành chơi nữa thì sợ tới mức lập tức rụt cổ về, ôm chặt cổ nương mình, mềm mại nói: “Con ở cửa ăn bánh bao, bọn họ xấu”
“Con còn trách người ta cướp bánh bao của con? Con không ngồi ở cửa ăn thì người ta sẽ cướp bánh bao của con sao?” Khương Niệm thấy rất đau đầu, Đậu Giá quá hiếu động, không chú ý một cái là sẽ chạy không thấy bóng dáng đâu, nàng muốn bắt cũng không bắt được: “Về sau phải cột một sợi dây thừng lên người của con mới được.”
Khương Niệm dẫn theo Đậu Giá trở về nhà, lại xử phạt Đậu Giá một hồi.
“Bé con, người nhà của cháu đâu?” Nam nhân đen gầy ở bên cạnh thầm nghĩ người nhà của đứa trẻ này cũng quá không phụ trách, sao không trông chừng con mình cẩn thận một chút, lỡ như gặp mẹ mìn thì phải làm sao bây giờ?
“Nương đang mua lương thực.” Đậu Giá chỉ vào cửa hàng bên cạnh: “Một lát nữa chắc chắn nương sẽ mắng cháu”
“Hiện tại mới biết sợ à?” Nam nhân đen gầy duỗi tay ra: “Ta bế ngươi trở về, nương của ngươi sẽ không mắng ngươi.”
“Không cần thúc bế, muốn đẹp thúc thúc bế” Dù sao Đậu Giá chính là ăn vạ đẹp thúc thúc.
Nam nhân đen gầy ôm ngực mình, đau tim: “Ta lớn lên xấu là lỗi của ta sao?”
“Không phải” Đậu Giá lắc đầu: “Là lỗi của nương thúc”
Nam nhân đen gầy: “…”
Sau đó Đậu Giá nghiêm túc nói: “Nương của cháu xinh đẹp, cho nên cháu mới xinh đẹp. Ở trong thôn chúng cháu, nương của Tiểu Hoa xấu nên Tiểu Hoa cũng cũng xấu theo.”
“Thật là lanh mồm lanh miệng.” Nam nhân tuấn tú cầm cổ áo của Đậu Giá, xách theo cô bé đi về hướng tiệm lương thực ở bên cạnh. Mới ra khỏi tửu lầu đã gặp Khương Niệm đang đi xung quanh tìm người.
Khương Niệm thấy một người nam nhân xách theo khuê nữ bảo bối của mình đi ra ngoài thì lập tức xông lên: “Buông nữ nhi của ta ra!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nếu ngươi không buông ra thì ta sẽ kêu lên.” Khương Niệm nói rồi hét lớn: “Mọi người ơi, có người bắt trẻ con”
Nam nhân tuấn tú: “…”
Đậu Giá khó hiểu há to miệng. Cô bé không bị bắt mà?
Nam nhân đen gầy vội giải thích: “Hiểu lầm, là hiểu lầm.”
Tiểu nhị tửu lầu cũng giúp đỡ làm chứng.
Sau khi nghe xong, Khương Niệm nhìn Đậu Giá ôm một gói bánh bao thịt, xấu hổ mỉm cười: “Tôi quá hoảng sợ nên mới hiểu lầm công tử, thật sự rất xin lỗi.”
Nam tử tuấn tú buông Đậu Giá xuống: “Trông cô bé cho cẩn thận”
“Tôi sẽ, cảm ơn hai vị” Khương Niệm vẫy tay gọi Đậu Giá: “Lại đây.”
Đậu Giá ngửa đầu nhìn thúc thúc đẹp trai, lại nhìn nương đang tức giận, vì không bị đét mông nên cô bé chỉ có thể đến bên người nương, vội vàng mở bánh bao thịt và đùi gà gói trong giấy dầu ra cho nương xem: “Nương, thúc thúc đẹp trai cho bánh bao.”
Khương Niệm đề phòng nhìn thoáng qua nam nhân tuấn tú: “Sao con lại tham ăn như vậy chứ? Không được tùy tiện lấy đồ của người xa lạ, biết không?”
Nam tử đen gầy nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm, là tiểu cô nương bị cướp mất bánh bao, nên chúng tôi mới bảo tửu lầu lấy bánh bao tới dỗ cô bé.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đậu Giá cũng tố cáo theo, miệng nhỏ méo xệch: “Bọn họ cướp bánh bao của con, thật xấu…”
“Ai cướp bánh bao của con?” Khương Niệm nhíu mày lại: “Bị cướp sao không biết cướp trở về? Khóc thì có ích lợi gì? Không có tiền đồ.”
Nam nhân tuấn tú và nam nhân đen gầy sửng sốt một chút, có người dạy trẻ con như vậy sao?
“Được rồi, cảm ơn hai thúc thúc đi.” Khương Niệm kéo Đậu Giá nói cảm ơn thêm một lần nữa, sau đó dắt Đậu Giá đi đến tiệm lương thực.
Đậu Giá đi ba bước đã hai lần quay đầu lại vẫy tay với thúc thúc đẹp trai: “Thúc thúc đẹp trai…”
Khương Niệm nhìn vẻ mặt không nỡ của Đậu Giá, lửa giận trong lòng dần dần dâng lên, bế Đậu Giá lên đi đến tiệm lương thực: “Con là thấy người đẹp thì đi không nổi đúng không?”
“Tiểu háo sắc” Khương Niệm vẫn luôn biết Đậu Giá thích đẹp, nhưng lại không biết cô bé si mê sắc đẹp như thế, về sau tùy tiện một người đẹp nào tới dụ dỗ vài câu, có phải cô bé sẽ chạy theo người ta hay không?
Khương Niệm càng nghĩ càng tức giận: “Nương bảo con ở bên người nương, không được chạy lung tung, con ỷ vào chân mình dài chạy được nhanh nên chạy lung tung sao? Lần sau nương không dẫn theo con đi tới huyện thành nữa.”
Đậu Giá đang nhìn chằm chằm thúc thúc đẹp trai, vừa nghe không được tới huyện thành chơi nữa thì sợ tới mức lập tức rụt cổ về, ôm chặt cổ nương mình, mềm mại nói: “Con ở cửa ăn bánh bao, bọn họ xấu”
“Con còn trách người ta cướp bánh bao của con? Con không ngồi ở cửa ăn thì người ta sẽ cướp bánh bao của con sao?” Khương Niệm thấy rất đau đầu, Đậu Giá quá hiếu động, không chú ý một cái là sẽ chạy không thấy bóng dáng đâu, nàng muốn bắt cũng không bắt được: “Về sau phải cột một sợi dây thừng lên người của con mới được.”
Khương Niệm dẫn theo Đậu Giá trở về nhà, lại xử phạt Đậu Giá một hồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro