Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!
Chương 11
Khuyết Danh
2025-03-15 05:30:02
Nhưng cái còn lại, cô bé cứ cầm chặt trong tay, không nỡ ăn tiếp.Tôi nhướng mày hỏi:“Sao thế?”Hứa Phán Nguyệt ngước lên nhìn tôi, đôi mắt hơi đỏ:“Chị tiên nữ, em muốn nhờ chị một chuyện. Nhưng chị yên tâm, em đã tích góp được khá nhiều tinh thể, em sẽ đưa hết cho chị!”Tôi hỏi lại:“Chuyện gì vậy?”Cô bé hơi bối rối, giọng nói có chút do dự:“Hai ngày nữa là sinh nhật lần thứ 42 của mẹ em.”“Gần đây bà cứ hay nói rằng không biết bản thân sẽ c.h.ế.t lúc nào, có thể một ngày nào đó sẽ bị cuốn vào làn sóng thây ma…Bà ấy rất nhớ cuộc sống trước tận thế. Em chưa từng biết thế giới trước kia ra sao, nhưng em cảm thấy thức ăn ở quán chị có thể chữa lành cho những người ở đây.”“Em muốn mua một ít đồ ăn mang về cho mẹ, để bà ấy có một ngày sinh nhật đáng nhớ nhất…Chị có thể giúp em không?”Nghe xong lời cô bé, tôi bật cười:“Quán ăn của chị mà, đương nhiên là có thể đóng gói mang về rồi.”Hứa Phán Nguyệt cũng cười theo, mắt sáng rực:“Vậy thì tốt quá! Nếu mẹ em mà ăn được những món ngon này, chắc chắn bà ấy sẽ vui lắm!Trước đây em đã kể với bà về quán ăn này rồi, nhưng bà ấy không tin, cứ nghĩ là do em chưa từng ăn món gì ngon nên mới thấy cái gì cũng tuyệt vời.Hôm nay em sẽ mang cái mochi sầu riêng này về cho mẹ thử!”Nghe vậy, trong đầu tôi chợt lóe lên một ý tưởng.Lý do quán ăn của tôi vắng khách là vì… chẳng ai biết đến nó cả.Nếu có thể quảng bá rộng rãi, để mọi người biết rằng quán này thực sự tồn tại, thì chắc chắn khách sẽ tự tìm đến!Nghĩ đến đây, tôi hỏi:“Căn cứ của em cách đây xa không? Đi lại vào ban đêm có khó không?”Nhìn cô bé hay đến đây một mình, chắc không quá khó để di chuyển.“Không xa lắm, chỉ khoảng ba cây số thôi.”Tôi mỉm cười, đề nghị:“Vậy nếu chị nói là chị sẵn sàng tổ chức một buổi tiệc sinh nhật cho mẹ em, em có thể mời bạn bè, người thân đến tham gia không?”“Càng đông càng tốt! Chị chỉ thu mỗi người 10 viên tinh thể trắng, em thấy sao?”Hứa Phán Nguyệt trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc.Ngay sau đó, nụ cười rạng rỡ như mặt trời nở rộ trên gương mặt cô bé.“Thật sao?! Bao nhiêu tinh thể cũng không thành vấn đề! Bọn họ giàu lắm!Em chỉ lo người đến quá đông, chị sẽ không xoay sở kịp thôi!”Tôi nhún vai, nhẹ nhàng đáp:“Không sao cả. Chị lo liệu thức ăn, em chỉ cần tìm người phụ giúp chị dọn dẹp và rửa bát là được.”“Tuyệt quá! Em phải về báo tin ngay mới được!”Nói rồi, Hứa Phán Nguyệt cúi gập người chào tôi một cách trịnh trọng, sau đó cẩn thận ôm hộp mochi rời đi.Tôi dõi theo bóng lưng cô bé cho đến khi khuất hẳn.Rồi quay đầu lại—Bắt gặp 13 cặp mắt sáng rực đang nhìn tôi đầy chờ mong.Tôi cau mày:“Gì vậy?”A Trung hắng giọng, vẻ mặt cảm động:“Chủ quán à, chị thật sự quá tốt bụng, quá rộng lượng, quá lương thiện, quá dịu dàng rồi!”“Sau này chị chính là Bồ Tát sống trong lòng bọn tôi!”“Vậy… tiệc sinh nhật của mẹ Hứa Phán Nguyệt, bọn tôi có thể đến ăn ké không?”“Đừng nói 10 viên tinh thể trắng, dù 100 viên bọn tôi cũng sẵn sàng nộp!”Tôi cạn lời:“Sinh nhật mẹ cô bé, các anh hóng hớt làm gì?”A Trung vỗ n.g.ự.c đầy khí thế:“Người một nhà cả mà!”“Bọn tôi đảm bảo không gây phiền phức, còn có thể hộ tống bảo vệ mọi người trên đường đến quán!”Tôi suy nghĩ một chút, cuối cùng bất lực gật đầu:“Dù sao cũng là sinh nhật bà ấy, vậy thế này đi—tôi sẽ chuẩn bị một phần cho họ, còn các anh thì tôi sẽ chuẩn bị một phần khác, chịu không?”“Chịu luôn! Cảm ơn chủ quán!”Sau đó, tôi và Lục Kỳ thảo luận về việc cung cấp thực phẩm cho căn cứ Hằng Sơn.Căn cứ của họ cách quán ăn khoảng hơn 20km, nhưng họ có xe tải để di chuyển, nên vấn đề vận chuyển không phải là trở ngại lớn.Lục Kỳ quyết định hôm nay sẽ mua một ít thực phẩm với danh nghĩa cá nhân mang về thử trước.Tôi dĩ nhiên rất hoan nghênh.Thế là, tôi bán cho họ một ít bánh quy, bánh mì, gà rán đông lạnh cùng một số thực phẩm đã qua chế biến sẵn—những món này không cần chế biến thêm, lại có giá rẻ, thích hợp để mang đi.Lục Kỳ lại đưa cho tôi hai viên tinh thể cấp lam.Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia GiaSau khi tiễn cả đội ra về, quán ăn lập tức trở nên vắng lặng hẳn.Tôi có chút không quen, cảm giác có phần trống trải.Thế là, tôi lại quay về quầy thu ngân, dựa vào ghế, lơ mơ ngủ gật.Nhưng ngay lúc này—“RẦM!”Cửa quán bị đẩy mạnh, hai đứa trẻ hốt hoảng lao vào.Cậu bé vừa vào đã sợ hãi kêu lên:“Chị ơi, cứu tụi em với!”Tôi lập tức tỉnh ngủ, vội hỏi:“Có chuyện gì vậy?”Hai đứa nhóc toàn thân lấm lem, trông có vẻ rất chật vật.Cậu bé tội nghiệp nói:“Bọn em bị thây ma đuổi theo! Chị ơi, làm ơn cứu tụi em với!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro