Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!

Chương 12

Khuyết Danh

2025-03-15 05:30:02

Nhìn diễn xuất vụng về của cậu nhóc, tôi không nhịn được bật cười:“Này nhóc, trước hết là—Toàn bộ thây ma xung quanh quán đã bị đội của Lục Kỳ dọn sạch hết rồi. Thứ hai, hai đứa trẻ như các em, nếu thực sự có thây ma đuổi theo, thì không thể nào chạy tới đây an toàn được.”“Nói thật đi, hai đứa có mục đích gì?”Thực ra, tôi không phải kiểu người có ác cảm với trẻ con.Nhưng cái dáng vẻ giả vờ đáng thương của cậu bé khi nãy, đột nhiên khiến tôi nhớ đến Tống Nguyệt—Đứa em gái tôi đã nhịn ăn nhịn mặc để nuôi lớn.Thế mà chỉ vì 20.000 tệ từ tay thím, nó muốn chuốc thuốc mê tôi, bán cho một lão già.Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia GiaKhi tôi phát hiện, nó còn trơ tráo ngụy biện:“Tổng giám đốc Trương giàu có như vậy, chị đi theo ông ta thì cuộc sống sẽ tốt hơn bây giờ nhiều lắm! Chị ơi, em cũng chỉ muốn tốt cho chị thôi!”Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy cả người lạnh ngắt.Sắc mặt tôi dần trở nên u ám, ánh mắt tràn đầy sự lạnh lùng và xa cách.“Bịch!”Hai đứa nhỏ quỳ phịch xuống đất, vừa khóc vừa sụt sịt cầu xin tha thứ:“Xin lỗi chị! Bọn em không cố ý lừa chị đâu! Bọn em thực sự rất đói bụng!”Tôi cau mày, giọng trầm xuống:“Bố mẹ các em đâu?”Trong tận thế, hai đứa trẻ có thể sống đến 8, 9 tuổi, chứng tỏ bố mẹ chúng không phải hạng tầm thường.Cô bé nhỏ hơn, lúc này đã khóc đến mức nấc lên từng tiếng:“Bố mẹ bọn em hai ngày trước được giao nhiệm vụ dọn dẹp khu vực này. Vì nghĩ rằng đây chỉ là một nhiệm vụ nhẹ nhàng, nên họ muốn nhân cơ hội rèn luyện bọn em, nên đã dẫn bọn em theo.”“Nhưng… căn cứ có kẻ phản bội…”“Bọn họ không báo cáo sự thật rằng nơi này có một con thây ma cấp 9. Bố mẹ bọn em dốc toàn lực mới có thể đưa bọn em chạy thoát ra ngoài…Nhưng chính họ… đã c.h.ế.t trong đó rồi…”Nói câu cuối cùng, giọng cô bé đứt quãng, nấc nghẹn không nói nổi nữa.Cô bé càng nói, tiếng khóc càng nức nở.Tôi có chút động lòng, nhưng vẫn phải giữ nguyên tắc:“Nhưng đây cũng không phải lý do để các em lừa chị.”Cô bé lau nước mắt, giọng nghẹn lại:“Em biết nói dối là sai… Nhưng bọn em đã trốn chui trốn nhủi ở khu này, không dám quay về căn cứ, suốt ba ngày rồi chưa ăn gì!”“Bọn em đã quan sát chị từ lâu, thấy chị hiền lành tốt bụng, nên mới đánh liều vào thử vận may…”“Xin lỗi chị, cầu xin chị đừng g.i.ế.c bọn em! Bọn em nguyện làm trâu làm ngựa để chuộc lỗi!”Cậu bé cũng vội vàng cúi đầu, liên tục nói xin lỗi:“Em thực sự biết lỗi rồi! Chị muốn bọn em làm gì cũng được, miễn là đừng g.i.ế.c bọn em! Em còn muốn trở về căn cứ, báo thù cho bố mẹ!”Nói đến đây, đôi mắt cậu ta đỏ hoe, hàm răng cắn chặt.Tôi lạnh giọng hỏi:“Ngay cả khi chị không g.i.ế.c các em, thì các em cũng không có đồ ăn, trên người cũng không có tinh thể. Vậy làm thế nào để sống sót trở về căn cứ báo thù?”“Hay là các em có dị năng rất mạnh?”Cô bé lập tức ngẩng đầu, vội nói:“Anh ấy lợi hại lắm! Dị năng của anh ấy là hệ Lôi, hơn nữa đã đạt cấp 3 rồi! Hai ngày qua, những con thây ma cấp thấp lang thang gần quán ăn này đều bị anh ấy g.i.ế.c hết. Chỉ là bọn em không dám mổ xác để lấy tinh thể…”Tôi chợt thấy hứng thú:“Ồ? Em bao nhiêu tuổi rồi?”Cậu bé hơi ưỡn ngực, giọng đầy kiêu hãnh:“Em tám tuổi!”Nhưng ngay sau đó, cậu ta rụt cổ lại, giọng lí nhí:“Chị xinh đẹp ơi… có thể…cho bọn em nợ một ít thức ăn trước không ạ? Ngày mai bọn em nhất định sẽ đi tìm tinh thể mang về cho chị!”Tôi xoa cằm suy nghĩ.Mặc dù tôi chưa hiểu nhiều về hệ thống dị năng, nhưng nhìn tình trạng của hai đứa nhóc này, có vẻ đúng là không tầm thường.Dù tôi không cần ai bảo vệ, nhưng nếu hai đứa nhóc này g.i.ế.c thây ma ở quanh quán ăn, thì cũng coi như gián tiếp bảo vệ tôi.Hơn nữa, đến giờ hệ thống của quán vẫn chưa kích hoạt chế độ trục xuất, chứng tỏ hai đứa trẻ không có ý xấu với tôi.Chúng chỉ đơn giản là không muốn c.h.ế.t đói, muốn trả thù cho bố mẹ.Có sức mạnh, có tư duy logic, đầu óc nhanh nhạy, biết sợ chết, nhưng vẫn có lương tâm.Chỉ là… còn quá nhỏ mà đã đi sai đường.Dù sao tôi cũng một mình kinh doanh quán ăn, có khi bận rộn sẽ không xoay sở kịp.Nghĩ đến đây, tôi nhướng mày, chậm rãi nói:“Chị có thể chấp nhận lời giải thích của các em. Nhưng dù sao các em cũng đã định lừa chị. Thế này đi, nợ thức ăn thì không được, tuy nhiên, các em có thể ở lại quán ăn làm việc vào ban đêm, còn ban ngày thì tự tìm cách sinh tồn.”“Chị sẽ bao toàn bộ ba bữa một ngày cho các em, thế nào?”Hai đứa trẻ nhìn nhau, sau đó lập tức cúi đầu lạy tôi một cách trịnh trọng:“Cảm ơn chị xinh đẹp! Bọn em nhất định sẽ làm việc thật chăm chỉ để chuộc lại lỗi lầm! Chị đã sẵn lòng cho bọn em đồ ăn, bọn em thực sự biết ơn chị rất nhiều!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!

Số ký tự: 0