Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!

Chương 13

Khuyết Danh

2025-03-15 05:30:02

Tôi vào bếp, lấy ra hai ổ bánh mì lớn.Nghĩ ngợi một chút, tôi rắc thêm một lớp bột cacao lên trên.Sau đó, tôi đưa cho hai đứa trẻ, chậm rãi nói:“Chị đã trộn thuốc độc vào đây rồi, thuốc giải đang nằm trong tay chị. Nếu sau này hai đứa còn dám lừa chị hoặc phản bội chị, chị sẽ không đưa thuốc giải đâu. Khi đó, các em cũng đừng mong báo thù cho bố mẹ nữa.”Hai đứa nhỏ lập tức tròn mắt, hoảng sợ đến mức mặt tái mét.“Không dám, không dám! Chúng em tuyệt đối không dám đâu!”Tôi đẩy bánh mì về phía trước.“Ăn đi. Chỉ cần nghe lời, chị sẽ đưa thuốc giải đúng hạn.”Hai đứa nhóc nắm chặt ổ bánh mì, vẻ mặt như thể sắp ra pháp trường.Nhưng rồi, chúng nhắm mắt, cắn một miếng thật mạnh.Vừa cắn một cái, cả hai đồng loạt sửng sốt.“Ơ?!”“Cái gì thế này? Mềm quá vậy! Vừa đưa vào miệng đã tan ra luôn rồi!”“Nhìn thì to thế thôi, nhưng lại chẳng hề cứng chút nào! Mùi thơm quá! Vừa ăn một miếng là nước miếng mình chảy ròng ròng luôn!”“Ngon quá! Ngon không tưởng nổi! Chả trách mấy người đi ra từ đây ai cũng cười tít mắt! Nếu đây thực sự là thuốc độc, mình cũng muốn ngày nào cũng được ăn!”Hai đứa nhỏ nhanh chóng xử lý gọn ghẽ ổ bánh mì.Cậu bé còn lén lút l.i.ế.m đầu ngón tay, như thể muốn nếm trọn chút dư vị cuối cùng.Tôi hài lòng vỗ tay.“Ăn bánh mì của chị, từ nay hai đứa là người của chị rồi. Chị tên là Tống Tinh, còn hai đứa?”Cậu bé gật đầu, giọng đầy tự hào:“Em tên là Chu Thư Dật.”Cô bé cũng nhanh chóng giới thiệu:“Em tên là Bạch Diểu.”Tôi gật đầu, bắt đầu giải thích về công việc trong quán.“Từ 7 giờ tối đến 7 giờ sáng là ca làm việc của hai đứa. Nhiệm vụ chính là bưng món, dọn dẹp sảnh và rửa bát.”Tôi chỉ về phía quầy bếp, nơi đặt thức ăn chờ phục vụ.“Đây là chỗ lấy đồ ăn.”Sau đó, tôi hướng về góc quán, nơi được ngăn bằng một tấm rèm, diện tích khoảng 2 mét vuông.“Chỗ này là khu rửa bát. Tất cả chén đũa sau khi thu dọn đều phải mang vào đây, rửa sạch rồi xếp gọn lên kệ. Chị cần gì thì sẽ tự vào bếp lấy, hai đứa không được vào bếp.”“Trong quán có camera giám sát, nếu chị phát hiện đứa nào lén lút vào bếp, thì sẽ không có thuốc giải đâu, hiểu không?”Hai đứa nhỏ gật đầu lia lịa, giọng đầy nghiêm túc:“Hiểu ạ, hiểu ạ! Chị xinh đẹp, bọn em tuyệt đối không dám!”Tôi khẽ bật cười.“Mỗi ngày, 5 giờ sáng chị sẽ cho hai đứa ăn sáng. 7 giờ sáng trước khi quán đóng cửa, chị sẽ chuẩn bị phần ăn cho hai đứa mang theo ban ngày. 7 giờ tối, khi quán mở lại, hai đứa sẽ được ăn bữa tối.”“Ban ngày, nếu không có khách, hai đứa có thể nghỉ ngơi, tùy ý tìm bàn nằm ngủ cũng được, chị sẽ không quản.”“Dạ vâng! Cảm ơn chị xinh đẹp!”“Rồi, còn thắc mắc gì nữa không?”Chu Thư Dật rụt rè giơ tay.“Chị xinh đẹp ơi… nếu em đi săn thây ma, đào được tinh thể, em có thể… dùng tinh thể để mua đồ ăn của chị không ạ?”Tôi mỉm cười gật đầu.“Tất nhiên là được.”Hai đứa nhỏ lập tức tươi cười rạng rỡ.“Cảm ơn chị xinh đẹp!”Dặn dò xong, tôi trở lại quầy thu ngân ngồi xuống.Hai đứa nhỏ thì tò mò nhìn quanh quán ăn.Bạch Diểu thốt lên đầy ngạc nhiên:“Nơi này ấm áp hơn em tưởng rất nhiều!”Chu Thư Dật thì vẫn còn lưu luyến dư vị của bánh mì vừa nãy.“Thứ gọi là bánh mì đó ngon thật đấy! Em thề đây là món ngon nhất em từng ăn! Chị xinh đẹp nói sẽ lo ba bữa một ngày cho bọn mình, vậy có phải từ nay ngày nào cũng được ăn bánh mì không?”Bạch Diểu liếc xéo cậu ta một cái.Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia“Nghĩ gì thế? Được chị ấy cho ăn là tốt lắm rồi, đừng mong ngày nào cũng được ăn đồ ngon như vậy.”“Chị ấy thật tốt, quán ăn này vừa ấm áp, lại không có thây ma. Nói là thuê bọn mình làm việc, nhưng thực chất là đang cưu mang bọn mình, lại còn cho ăn tận ba bữa một ngày! Ba bữa đấy!”“Chị ấy và quán ăn này… đều là những thứ ấm áp và hạnh phúc nhất trên đời…”Nói đến đây, cái đầu nhỏ của Bạch Diểu gật gù mấy cái, mắt dần khép lại.Chu Thư Dật thấy thế, nhẹ nhàng vỗ đầu cô bé.“Hai ngày nay chạy trốn mệt lắm rồi, em cứ ngủ đi, để anh trông quán.”Bạch Diểu lầm bầm trong cơn ngái ngủ:“Vậy một lát anh gọi em dậy, để em thay ca cho anh, giống như trước đây…”Nói xong, cô bé chìm vào giấc ngủ sâu.Chu Thư Dật thì ngồi ngay ngắn trên ghế, mắt dán chặt vào cửa quán, tập trung đến mức không chớp mắt, như thể sợ bỏ lỡ bất cứ vị khách nào.Nhìn cảnh này, tôi không nhịn được bật cười.“Ngủ đi, có khách vào thì chuông gió ngoài cửa sẽ kêu lên.”Tôi đã ngủ đến ba, bốn giờ chiều mới dậy, giờ cũng không buồn ngủ nữa.Quán lại chẳng có khách, hai đứa nhóc này đã mệt đến vậy, để chúng ngủ một chút cũng chẳng sao.Chu Thư Dật nhìn tôi đầy vẻ biết ơn, nhẹ giọng nói cảm ơn, rồi cũng gục xuống bàn ngủ thiếp đi.Đến năm giờ sáng, cả hai bị đánh thức bởi mùi thơm ngào ngạt từ bếp lan tỏa khắp quán.Chúng dụi mắt, ngơ ngác nhìn quanh, sau đó bật dậy hoảng hốt, mắt dán chặt vào đồng hồ treo tường.“Chết rồi! Chị xinh đẹp ơi, bọn em xin lỗi!”“Bọn em ngủ lâu quá rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!

Số ký tự: 0