Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!

Chương 23

Khuyết Danh

2025-03-15 05:30:02

Mấy cô gái nhìn nhau, có chút ngại ngùng:“Không cần đâu, chị tiên nữ, giúp đỡ ở đây còn dễ dàng hơn là đi g.i.ế.c xác sống, chúng em cũng hy vọng mọi người có thể được ăn uống nhanh chóng.”“Đúng rồi, những thức ăn này quý giá như vậy, chị nên giữ lại cho mình, chúng em làm sao dám nhận miễn phí?”Tôi cười:“Các em cứ nhận đi, nếu không chị sẽ cảm thấy ngại khi nói ra một chuyện đấy.”Nghe tôi nói vậy, Hứa Phán Nguyệt và các cô gái mới nhận lấy.Tôi tiếp tục nói:“Như các em thấy đấy, bây giờ quán ăn của chị làm ăn rất tốt, sau này có lẽ cũng sẽ như vậy. Vì thế, chị muốn tuyển các em làm nhân viên phục vụ, ca làm việc buổi tối 8 tiếng.”“Tiền lương sẽ giống như Bạch Diểu và Chu Thư Dật, bao luôn ba bữa ăn Các em thấy sao?”Có sáu cô gái đang có mặt.Hôm nay, các em ấy đã bận rộn suốt cả buổi, bưng bê, thu dọn bát đũa, lau bàn, rửa chén, làm việc cực kỳ nhanh nhẹn và siêng năng.Nghe tôi nói vậy, ai nấy đều kinh ngạc xen lẫn vui mừng.“Thật ạ? Chị tiên nữ? Bọn em có thể ở lại làm việc lâu dài sao?”“Còn được bao luôn ba bữa ăn? Trời ơi, ba bữa lận đấy!”“Đồ ăn của chị ngon thế này, đừng nói ba bữa, chỉ cần một bữa thôi em cũng thấy mãn nguyện rồi!”“Thật ra chị không cần trả công đâu, bọn em được giúp chị đã thấy vui lắm rồi.”“Nhìn mọi người ăn ngon lành như vậy, bọn em cũng cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng.”Tôi lắc đầu:“Như vậy không được. Dù còn nhỏ tuổi, nhưng các em cũng là lao động chính trong nhà rồi.Quyết định vậy nhé!”Mấy cô gái gật đầu thật mạnh, liên tục cảm ơn tôi.Sau đó, họ cầm theo đồ ăn, vẻ mặt hớn hở, bước chân nhẹ nhõm rời đi.Họ vừa về đến nhà đã lập tức kể lại chuyện này với bố mẹ.Quán ăn này nằm gần căn cứ Húc Nhật nhất, hơn nữa tối nay phần lớn những người có tiền và thời gian rảnh đều ghé qua thử một chuyến, nên sự tồn tại của quán ăn nhanh chóng được nhiều người biết đến.Vì thế, gia đình của Hứa Phán Nguyệt và các cô gái khác cảm thấy vô cùng tự hào.“Mẹ thấy con gái mình giỏi quá, mới mười lăm mười sáu tuổi đã có thể làm việc cho chị chủ quán tiên nữ.”“Hơn nữa còn được cung cấp ba bữa ăn miễn phí mỗi ngày. Chị chủ quán hào phóng lắm, đồ ăn cho rất nhiều, nếu con ăn không hết còn có thể mang về cho cả nhà.”“Đã được chị chủ quán để mắt đến thì đừng có lười biếng, làm việc chăm chỉ vào, biết chưa?”Các cô gái đồng loạt gật đầu thật mạnh.Cùng lúc đó, trong phòng họp cấp cao của căn cứ Húc Nhật.Phó chỉ huy trầm giọng nói: “Hôm nay tôi đã đến đó xem thử. Tuy chưa được ăn, nhưng quả thực có một quán ăn như vậy tồn tại. Hơn nữa, theo quan sát của tôi, người từ các căn cứ khác cũng có mặt, nhưng không đông bằng bên ta.”Vị quan chức cấp ba, người đàn ông có gương mặt hung dữ, vỗ mạnh lên bàn: “Thực phẩm sớm muộn cũng sẽ cạn kiệt, thay vì chia sẻ với các căn cứ khác, chi bằng chúng ta độc chiếm nó. Bây giờ vẫn chưa có nhiều người biết đến, mà quán ăn đó lại nằm gần căn cứ của chúng ta nhất, phải ra tay trước thì hơn.”Thủ lĩnh nhíu mày: “Không được. Thời kỳ mạt thế, con người nên đoàn kết với nhau. Hiện tại, giá dung dịch dinh dưỡng của chúng ta đã quá cao, khiến dân chúng oán thán không ngớt. Nếu còn đánh mất lòng dân, lỡ như các căn cứ khác nhân cơ hội này liên minh lại đối phó chúng ta thì sao?”Người đàn ông mặt đầy thịt cười khẩy: “Dung dịch dinh dưỡng đắt thì họ có thể không mua, chẳng lẽ chúng ta không tốn chi phí à? Chiếm lấy quán ăn này cũng là vì lợi ích của họ thôi. Chúng ta có thức ăn, họ cũng được ăn no. Tôi không tin các căn cứ khác ở xa như vậy mà vẫn có thể can thiệp vào đây. Hơn nữa, chỉ là chút đồ ăn thôi, đâu đến mức khiến họ phát động chiến tranh?”Lần này, thủ lĩnh chỉ trầm ngâm vuốt cằm, không còn ngăn cản nữa.Tiễn Hứa Phán Nguyệt xong, tôi quay sang nói với Bạch Diểu và Chu Thư Dật:“Hai đứa tranh thủ ngủ một lát đi. Sau này có các cô ấy giúp đỡ, hai đứa chỉ cần làm việc đến mười hai giờ đêm thôi. Chị sẽ dọn dẹp lại phòng chứa đồ, trải hai chỗ ngủ cho hai đứa, từ nay có thể ngủ ở đó.”Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia GiaHai đứa nhỏ lập tức đỏ mắt, giọng nghẹn ngào: “Chị tiên nữ, cảm ơn chị.”Chờ hai đứa trẻ ngủ rồi, tôi tranh thủ kiểm kê doanh thu tối nay.Không ngờ lại có hơn năm nghìn tinh thể trắng!Phát tài rồi!Đúng lúc này, bên ngoài quán ăn vang lên tiếng xe tải.Tôi ngẩng đầu nhìn ra, thấy Lục Kỳ bước xuống từ trên xe.Đi theo sau anh ta là một người phụ nữ dáng người rắn rỏi, làn da ngăm đen, đôi mắt sáng ngời.Vừa vào trong, cô ấy lập tức quét mắt nhìn khắp quán ăn với vẻ thích thú, sau đó mới nghiêm túc đưa tay ra trước mặt tôi:“Chào chủ quán, tôi là Chu Tuyết Doanh, thủ lĩnh của căn cứ Hằng Sơn.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quán Ăn Xuyên Đến Mạt Thế: Tôi Dùng Ẩm Thực Để Cứu Rỗi Thế Giới!

Số ký tự: 0