Quân Cưới Thập Niên 60: Cô Vợ Mỏ Hỗn Nông Thôn Của Thủ Trưởng
Chẳng Lẽ To Miệng Có Nghĩa Là Có Lý Chắc
Cẩm Thượng Điềm Hoa
2024-10-28 21:37:35
Lâm Hồng Anh ném chậu nước xuống, chờ họ nói xong thì mới nói với vợ chính ủy: “Chị dâu, chúng ta chẳng những là nhân dân mà còn là người một nhà, nên làm gương cho mọi người. Bây giờ mọi người còn chưa được ăn no mà đã cười nhạo bần nông trung nông, đây là chuyện nên làm à? Quốc gia nghiêm khắc chống lại tác phong tiểu tư sản, chuyện này chị dâu phải cho tôi một lời giải thích!”
Vợ chính ủy còn chưa kịp trách cứ, lúc này chỉ có thể kinh ngạc nhìn Lâm Hồng Anh.
Không ngờ cô vợ ngày thường vẫn nhút nhát yếu đuối này, bây giờ sẽ nói những lời như vậy?
Người vừa rồi lắm miệng nhất lập tức cao giọng: “Cô được lắm Lâm Hồng Anh, cô thật vô giáo dục, phạm sai lầm mà còn trả đũa hả?”
Một chị dâu khác thoạt nhìn như đến đây khuyên can, thực tế lại bênh vực người phe mình: “Được rồi, đừng cãi cọ nữa, Phát Anh, Nghênh Xuân, hai cô nhanh chóng đi thay quần áo đi, đừng để bị cảm, lỡ bị cảm thì bữa sau bảo đoàn trưởng Thiệu trả tiền thuốc men cho các cô, lại gọi cậu ấy quản Lâm Hồng Anh!”
“Đến từ nông thôn đúng là hung dữ, hở tí là đổ một chậu nước lạnh lên đầu người ta…”
Bình thường lúc này, nguyên chủ sẽ xấu hổ đến nỗi chỉ hận không thể chui xuống lỗ, hai tay run rẩy, im lặng đối mặt với những lời chỉ trích.
Nhưng… Chẳng lẽ to miệng có nghĩa là có lý chắc?
Lâm Hồng Anh không bị đối phương dắt mũi, lúm đồng tiền bên má lúc ẩn lúc hiện, cười nói: “Ừm, chỗ này chị có giáo dục nhất, cứ luôn miệng nào là ‘đến từ nông thôn’, nào là ‘chỗ chúng ta nhiều cô gái quý mến đoàn trưởng Thiệu lắm, vùng này cô gái nào mà chẳng xứng đôi với cậu ấy hơn cô ta’.”
“Chị thích dẫn mối cho người khác, chị giỏi nhất. Chị tốt bụng cỡ này, hay là cũng dẫn mối cho chồng chị đi nhé? Chồng chị cũng giỏi lắm mà, chắc chắn là vùng này cô gái nào mà chẳng xứng với anh ấy hơn chị!”
Hà Nghênh Xuân kinh ngạc đến nỗi trợn tròn mắt, sao Lâm Hồng Anh dám nói cô ta như vậy?
Họ đều là người từng trải, biết rõ ép duyên sẽ không hạnh phúc. Lâm Hồng Anh và Thiệu Thanh Phong đứng cạnh nhau, người sáng suốt đều không cho rằng hai người xứng đôi. Chẳng lẽ thấy điều kiện của Thiệu Thanh Phong tốt nên mặt dày mày dạn ăn vạ người ta?
Thời buổi này mà chỉ thu dọn hai bộ quần áo rồi lặn lộn ngàn dặm xa xôi đi tìm chồng chưa cưới, chồng chưa cưới phải gọi điện hỏi thăm người trong nhà mới biết, vẫn rất hiếm thấy.
Nói dễ nghe chút là ép duyên, nói khó nghe chút thì là ép mua ép bán.
Lưu Phát Anh – người cũng bị hất một chậu nước lạnh – lau mặt, trong lòng có ấn tượng rất tệ đối với Lâm Hồng Anh.
Bỗng nhiên, có người phì cười thành tiếng.
Mặt trời mới mọc ở đằng tây à? Lâm Hồng Anh vẫn im thin thít kia thế mà cũng biết cãi lại người khác à?
Vợ chính ủy còn chưa kịp trách cứ, lúc này chỉ có thể kinh ngạc nhìn Lâm Hồng Anh.
Không ngờ cô vợ ngày thường vẫn nhút nhát yếu đuối này, bây giờ sẽ nói những lời như vậy?
Người vừa rồi lắm miệng nhất lập tức cao giọng: “Cô được lắm Lâm Hồng Anh, cô thật vô giáo dục, phạm sai lầm mà còn trả đũa hả?”
Một chị dâu khác thoạt nhìn như đến đây khuyên can, thực tế lại bênh vực người phe mình: “Được rồi, đừng cãi cọ nữa, Phát Anh, Nghênh Xuân, hai cô nhanh chóng đi thay quần áo đi, đừng để bị cảm, lỡ bị cảm thì bữa sau bảo đoàn trưởng Thiệu trả tiền thuốc men cho các cô, lại gọi cậu ấy quản Lâm Hồng Anh!”
“Đến từ nông thôn đúng là hung dữ, hở tí là đổ một chậu nước lạnh lên đầu người ta…”
Bình thường lúc này, nguyên chủ sẽ xấu hổ đến nỗi chỉ hận không thể chui xuống lỗ, hai tay run rẩy, im lặng đối mặt với những lời chỉ trích.
Nhưng… Chẳng lẽ to miệng có nghĩa là có lý chắc?
Lâm Hồng Anh không bị đối phương dắt mũi, lúm đồng tiền bên má lúc ẩn lúc hiện, cười nói: “Ừm, chỗ này chị có giáo dục nhất, cứ luôn miệng nào là ‘đến từ nông thôn’, nào là ‘chỗ chúng ta nhiều cô gái quý mến đoàn trưởng Thiệu lắm, vùng này cô gái nào mà chẳng xứng đôi với cậu ấy hơn cô ta’.”
“Chị thích dẫn mối cho người khác, chị giỏi nhất. Chị tốt bụng cỡ này, hay là cũng dẫn mối cho chồng chị đi nhé? Chồng chị cũng giỏi lắm mà, chắc chắn là vùng này cô gái nào mà chẳng xứng với anh ấy hơn chị!”
Hà Nghênh Xuân kinh ngạc đến nỗi trợn tròn mắt, sao Lâm Hồng Anh dám nói cô ta như vậy?
Họ đều là người từng trải, biết rõ ép duyên sẽ không hạnh phúc. Lâm Hồng Anh và Thiệu Thanh Phong đứng cạnh nhau, người sáng suốt đều không cho rằng hai người xứng đôi. Chẳng lẽ thấy điều kiện của Thiệu Thanh Phong tốt nên mặt dày mày dạn ăn vạ người ta?
Thời buổi này mà chỉ thu dọn hai bộ quần áo rồi lặn lộn ngàn dặm xa xôi đi tìm chồng chưa cưới, chồng chưa cưới phải gọi điện hỏi thăm người trong nhà mới biết, vẫn rất hiếm thấy.
Nói dễ nghe chút là ép duyên, nói khó nghe chút thì là ép mua ép bán.
Lưu Phát Anh – người cũng bị hất một chậu nước lạnh – lau mặt, trong lòng có ấn tượng rất tệ đối với Lâm Hồng Anh.
Bỗng nhiên, có người phì cười thành tiếng.
Mặt trời mới mọc ở đằng tây à? Lâm Hồng Anh vẫn im thin thít kia thế mà cũng biết cãi lại người khác à?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro