Quân Cưới Thập Niên 60: Cô Vợ Mỏ Hỗn Nông Thôn Của Thủ Trưởng
Cô Đừng Nằm Mơ
Cẩm Thượng Điềm Hoa
2024-10-28 21:37:35
Lâm Hồng Anh về nhà, lục lọi khắp nơi để kiếm phiếu gạo.
Ông nội của Thiệu Thanh Phong và ông nội nguyên chủ từng hứa hẹn “hôn nhân bằng miệng”. Tuy rằng lúc ấy ông cụ Lâm đồng ý, nhưng chỉ coi như trò đùa, không lâu sau đã quên béng. Nào ngờ cảnh đời đổi thay, nhà họ Lâm gặp biến cố đột ngột.
Mấy năm gần đây, phương nam gặp thiên tai, thật sự không thể sống được, nhà họ Lâm lại nhớ đến hôn ước như trò đùa nhiều năm trước, đành phải kiên trì liên lạc với nhà họ Thiệu, không ngờ ông cụ Thiệu lại đồng ý ngay lập tức.
Một tháng trước, nguyên chủ nhét 15 đồng vào túi áo, cầm một lá thư giới thiệu vượt qua ngàn dặm xa xôi đến thủ đô, tìm ông cụ Thiệu. Không ngờ cô ấy ngồi nhầm chuyến tàu nên trực tiếp đến quân khu tìm chồng chưa cưới. Trong suốt một tháng ấy, cô ấy từng ăn rễ cỏ, gặm vỏ cây, chịu nhiều đau khổ.
Bên thủ đô, ông cụ Thiệu vốn định đón cô ấy về nhà để nuôi dưỡng một thời gian, cho hai người có thời gian rảnh là bồi dưỡng tình cảm. Nào ngờ chờ mãi ở nhà ga thủ đô lại không thấy người đâu, nhận được điện thoại của cháu trai mới biết cô ấy chạy đến quân khu mất rồi.
Thế nên mới xuất hiện cảnh tượng nguyên chủ mặc quần áo rách rưới, ngã xuống trước cổng quân khu.
Chẳng mấy chốc, Lâm Hồng Anh đã tìm được ba tấm phiếu gạo 30 cân, mười tấm phiếu thịt 3 lạng.
Cô quyết đoán cầm phiếu gạo và phiếu thịt chạy như bay đến nhà ăn.
Trong nhà ăn tỏa ra mùi cơm thơm phức, đó là mùi thơm dịu nhẹ của gạo mới, mùi thịt ngọt ngào chắc chắn là thịt kho, mùi hơi mặn kia chắc chắn là trứng gà kho, dụ dỗ người ta không tự chủ được rẽ vào nhà ăn.
Bởi vì hồi bé nghèo khổ, mãi không có một bữa cơm no bụng nên sau khi lớn lên, Lâm Hồng Anh rất ít khi bạc đãi bản thân, cực kỳ căm thù đói khát, mỗi bữa cơm đều phải ăn no căng bụng.
Không ngờ xuyên đến những năm 60, cô lại phải trải qua ác mộng ăn không đủ no lần nữa.
Miệng của Lâm Hồng Anh thành thật hơn đầu óc nhiều, vừa lưu loát vừa nhanh nhẹn gọi món: “Tôi lấy hai bát cơm, 5 lạng thịt kho, một phần cá ướp muối, một phần rau xanh.”
Dì múc cơm chưa bao giờ thấy ai gọi đồ ăn kiểu này, đôi mắt cứ tròn xeo, tức giận nhìn Lâm Hồng Anh, trên mặt viết dòng chữ “Cô đừng nằm mơ.”
Bà ta không nói một lời, chỉ lạnh lùng dùng đũa gỗ kéo phiếu về phía mình, chỉ lấy một tấm.
Ăn cơm trong quân đội chỉ cần trả phiếu gạo và phiếu thịt, đây là ưu đãi mà quân đội dành cho người nhà quân nhân. Nhưng không thu tiền thì sẽ gây lãng phí, giống như thời còn ăn chung nồi. Để tiết kiệm lương thực, nhà ăn sẽ lấy một ít tiền mang tính tượng trưng, giá thấp hơn nhà hàng quốc doanh rất nhiều.
Nhìn thức ăn phong phú trước mắt, Lâm Hồng Anh nuốt nước miếng, hỏi dì múc cơm: “Không múc 5 lạng được ạ?”
Dì múc cơm lạnh lùng mắng: “Cô mới đến đây hả? Ăn lắm thịt thế no chết bây giờ! Người nhà mỗi ngày chỉ được mua một lạng thịt, muốn ăn thêm thì gọi chồng cô ra đây mua. Thịt kho chỉ còn một lạng thôi, cô muốn mua thịt kho hay là cá ướp muối?”
Ông nội của Thiệu Thanh Phong và ông nội nguyên chủ từng hứa hẹn “hôn nhân bằng miệng”. Tuy rằng lúc ấy ông cụ Lâm đồng ý, nhưng chỉ coi như trò đùa, không lâu sau đã quên béng. Nào ngờ cảnh đời đổi thay, nhà họ Lâm gặp biến cố đột ngột.
Mấy năm gần đây, phương nam gặp thiên tai, thật sự không thể sống được, nhà họ Lâm lại nhớ đến hôn ước như trò đùa nhiều năm trước, đành phải kiên trì liên lạc với nhà họ Thiệu, không ngờ ông cụ Thiệu lại đồng ý ngay lập tức.
Một tháng trước, nguyên chủ nhét 15 đồng vào túi áo, cầm một lá thư giới thiệu vượt qua ngàn dặm xa xôi đến thủ đô, tìm ông cụ Thiệu. Không ngờ cô ấy ngồi nhầm chuyến tàu nên trực tiếp đến quân khu tìm chồng chưa cưới. Trong suốt một tháng ấy, cô ấy từng ăn rễ cỏ, gặm vỏ cây, chịu nhiều đau khổ.
Bên thủ đô, ông cụ Thiệu vốn định đón cô ấy về nhà để nuôi dưỡng một thời gian, cho hai người có thời gian rảnh là bồi dưỡng tình cảm. Nào ngờ chờ mãi ở nhà ga thủ đô lại không thấy người đâu, nhận được điện thoại của cháu trai mới biết cô ấy chạy đến quân khu mất rồi.
Thế nên mới xuất hiện cảnh tượng nguyên chủ mặc quần áo rách rưới, ngã xuống trước cổng quân khu.
Chẳng mấy chốc, Lâm Hồng Anh đã tìm được ba tấm phiếu gạo 30 cân, mười tấm phiếu thịt 3 lạng.
Cô quyết đoán cầm phiếu gạo và phiếu thịt chạy như bay đến nhà ăn.
Trong nhà ăn tỏa ra mùi cơm thơm phức, đó là mùi thơm dịu nhẹ của gạo mới, mùi thịt ngọt ngào chắc chắn là thịt kho, mùi hơi mặn kia chắc chắn là trứng gà kho, dụ dỗ người ta không tự chủ được rẽ vào nhà ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì hồi bé nghèo khổ, mãi không có một bữa cơm no bụng nên sau khi lớn lên, Lâm Hồng Anh rất ít khi bạc đãi bản thân, cực kỳ căm thù đói khát, mỗi bữa cơm đều phải ăn no căng bụng.
Không ngờ xuyên đến những năm 60, cô lại phải trải qua ác mộng ăn không đủ no lần nữa.
Miệng của Lâm Hồng Anh thành thật hơn đầu óc nhiều, vừa lưu loát vừa nhanh nhẹn gọi món: “Tôi lấy hai bát cơm, 5 lạng thịt kho, một phần cá ướp muối, một phần rau xanh.”
Dì múc cơm chưa bao giờ thấy ai gọi đồ ăn kiểu này, đôi mắt cứ tròn xeo, tức giận nhìn Lâm Hồng Anh, trên mặt viết dòng chữ “Cô đừng nằm mơ.”
Bà ta không nói một lời, chỉ lạnh lùng dùng đũa gỗ kéo phiếu về phía mình, chỉ lấy một tấm.
Ăn cơm trong quân đội chỉ cần trả phiếu gạo và phiếu thịt, đây là ưu đãi mà quân đội dành cho người nhà quân nhân. Nhưng không thu tiền thì sẽ gây lãng phí, giống như thời còn ăn chung nồi. Để tiết kiệm lương thực, nhà ăn sẽ lấy một ít tiền mang tính tượng trưng, giá thấp hơn nhà hàng quốc doanh rất nhiều.
Nhìn thức ăn phong phú trước mắt, Lâm Hồng Anh nuốt nước miếng, hỏi dì múc cơm: “Không múc 5 lạng được ạ?”
Dì múc cơm lạnh lùng mắng: “Cô mới đến đây hả? Ăn lắm thịt thế no chết bây giờ! Người nhà mỗi ngày chỉ được mua một lạng thịt, muốn ăn thêm thì gọi chồng cô ra đây mua. Thịt kho chỉ còn một lạng thôi, cô muốn mua thịt kho hay là cá ướp muối?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro