Quân Cưới Thập Niên 60: Cô Vợ Mỏ Hỗn Nông Thôn Của Thủ Trưởng
Đồng Chí Lâm, K...
Cẩm Thượng Điềm Hoa
2024-10-28 21:37:35
Hửm? Rốt cuộc đây là cái gì? Đại biểu cho oán khí trong lòng họ à?
Thấy sắc mặt Lưu Phát Anh càng ngày càng đen sì, Lâm Hồng Anh đưa mắt nhìn đám quân tẩu vừa rồi ít nhiều gì cũng “lắm mồm” mấy câu chung quanh.
Cô muốn thử nghiệm lại lần nữa.
Cô đảo mắt nhìn đám quân tẩu lắm mồm kìa, sau đó lắc đầu nói với vợ chính ủy: “Vừa rồi tôi nghe thấy không ít người chỉ vào mũi mắng tôi, bây giờ đều im thin thít, thật lãng phí lòng tốt của chị dâu. Tôi thấy, vẫn phải phản ánh chuyện này với tổ chức mới được.”
Nếu phản ánh chuyện này với tổ chức thì tính chất của vụ việc này sẽ thay đổi.
“Nghe thấy chưa? Mấy người các cô đều nói xin lỗi đồng chí Lâm đi!”
Dưới ánh mắt áp chế của chị dâu Triệu, ba người đàn bà giận mà không dám nói gì, lần lượt lên tiếng:
“Đồng chí Lâm, vừa rồi chúng tôi lắm miệng, chỉ nói bâng quơ vậy thôi, cô đừng để bụng.”
“Đúng, chỉ là hiểu nhầm thôi, các chị dâu đều là người từng trải, nói chuyện thẳng thắn, cô thông cảm một chút.”
“Đồng chí Lâm, không phải tôi cố ý nói cô đâu. Cô ấy à, còn trẻ tuổi, dễ xấu hổ, trong mắt không bao dung được một hạt cát, gặp ấm ức cũng không thể nhịn, người trẻ tuổi thì tốt nhất nên khiêm tốn một chút, chúng tôi đều chỉ muốn tốt cho cô…”
Giọng nói lần lượt vang lên, ánh mắt lại kiêu căng ngạo mạn.
Đám người này đều là tay già đời, bắt họ nói xin lỗi ư? Nằm mơ! Thanh niên da mặt mỏng thì sao có thể chơi lại họ?
Nếu là nguyên chủ thì mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, người khác vừa nói ngọt mấy câu cô ấy sẽ buông tha ngay, nhưng Lâm Hồng Anh lại là kẻ cứng đầu.
Cô không hài lòng, khẽ lắc đầu: “Thôi, sao tôi chịu nổi các chị dâu cúi thấp cái đầu cao quý nói xin lỗi một thanh niên trẻ tuổi như tôi, làm vậy thì miễn cưỡng cho các chị quá. Tôi vốn định nể mặt chị dâu một phen, bây giờ xem ra không được. Bữa sau tôi vẫn nên nộp báo cáo cho tổ chức thì hơn! Các chị dâu có mặt ở đây hôm nay đều là nhân chứng của tôi, ai nói cái gì tôi đều nhớ hết, nhân tiện nhắc nhở mọi người chú ý tố chất.”
Thái độ không hài lòng sống động như thật.
[Hà Nghênh Xuân +100 điểm oán niệm]
[Lưu Phát Anh +100 điểm oán niệm]
[Hồng Triều Hà +100 điểm oán niệm]
[Lưu Tiểu Liên +100 điểm oán niệm]
“Cô!” Hà Nghênh Xuân phẫn nộ nhìn Lâm Hồng Anh: “Đồ lưu manh, cô còn định nộp báo cáo nữa hả!”
“Chúng tôi đã xin lỗi cô rồi, cô còn định mách lẻo à?”
Mấy người đàn bà vây quanh Lâm Hồng Anh.
Lâm Hồng Anh chỉ cảm thấy mình sắp bị từng đôi mắt phun lửa kia ăn tươi nuốt sống.
Cô xác định, điểm oán niệm này thật đúng là oán khí trong lòng họ.
Thấy sắc mặt Lưu Phát Anh càng ngày càng đen sì, Lâm Hồng Anh đưa mắt nhìn đám quân tẩu vừa rồi ít nhiều gì cũng “lắm mồm” mấy câu chung quanh.
Cô muốn thử nghiệm lại lần nữa.
Cô đảo mắt nhìn đám quân tẩu lắm mồm kìa, sau đó lắc đầu nói với vợ chính ủy: “Vừa rồi tôi nghe thấy không ít người chỉ vào mũi mắng tôi, bây giờ đều im thin thít, thật lãng phí lòng tốt của chị dâu. Tôi thấy, vẫn phải phản ánh chuyện này với tổ chức mới được.”
Nếu phản ánh chuyện này với tổ chức thì tính chất của vụ việc này sẽ thay đổi.
“Nghe thấy chưa? Mấy người các cô đều nói xin lỗi đồng chí Lâm đi!”
Dưới ánh mắt áp chế của chị dâu Triệu, ba người đàn bà giận mà không dám nói gì, lần lượt lên tiếng:
“Đồng chí Lâm, vừa rồi chúng tôi lắm miệng, chỉ nói bâng quơ vậy thôi, cô đừng để bụng.”
“Đúng, chỉ là hiểu nhầm thôi, các chị dâu đều là người từng trải, nói chuyện thẳng thắn, cô thông cảm một chút.”
“Đồng chí Lâm, không phải tôi cố ý nói cô đâu. Cô ấy à, còn trẻ tuổi, dễ xấu hổ, trong mắt không bao dung được một hạt cát, gặp ấm ức cũng không thể nhịn, người trẻ tuổi thì tốt nhất nên khiêm tốn một chút, chúng tôi đều chỉ muốn tốt cho cô…”
Giọng nói lần lượt vang lên, ánh mắt lại kiêu căng ngạo mạn.
Đám người này đều là tay già đời, bắt họ nói xin lỗi ư? Nằm mơ! Thanh niên da mặt mỏng thì sao có thể chơi lại họ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu là nguyên chủ thì mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, người khác vừa nói ngọt mấy câu cô ấy sẽ buông tha ngay, nhưng Lâm Hồng Anh lại là kẻ cứng đầu.
Cô không hài lòng, khẽ lắc đầu: “Thôi, sao tôi chịu nổi các chị dâu cúi thấp cái đầu cao quý nói xin lỗi một thanh niên trẻ tuổi như tôi, làm vậy thì miễn cưỡng cho các chị quá. Tôi vốn định nể mặt chị dâu một phen, bây giờ xem ra không được. Bữa sau tôi vẫn nên nộp báo cáo cho tổ chức thì hơn! Các chị dâu có mặt ở đây hôm nay đều là nhân chứng của tôi, ai nói cái gì tôi đều nhớ hết, nhân tiện nhắc nhở mọi người chú ý tố chất.”
Thái độ không hài lòng sống động như thật.
[Hà Nghênh Xuân +100 điểm oán niệm]
[Lưu Phát Anh +100 điểm oán niệm]
[Hồng Triều Hà +100 điểm oán niệm]
[Lưu Tiểu Liên +100 điểm oán niệm]
“Cô!” Hà Nghênh Xuân phẫn nộ nhìn Lâm Hồng Anh: “Đồ lưu manh, cô còn định nộp báo cáo nữa hả!”
“Chúng tôi đã xin lỗi cô rồi, cô còn định mách lẻo à?”
Mấy người đàn bà vây quanh Lâm Hồng Anh.
Lâm Hồng Anh chỉ cảm thấy mình sắp bị từng đôi mắt phun lửa kia ăn tươi nuốt sống.
Cô xác định, điểm oán niệm này thật đúng là oán khí trong lòng họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro