Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Ai Mượn Cháu Th...
Nhật Thu Quá Vạn
2024-11-21 00:38:52
Lục An An lớn gan nói: “Ngày hôm qua dì đánh cháu, cháu không thích dì.”
Con nít không hiểu gì, có gì nói đó.
Trong lòng Dương Niệm Niệm hơi bực mình, Lục Thời Thâm có đứa con trai lớn như vậy mà còn không nói cho mình biết, cũng không muốn trút giận lên đứa trẻ.
Cô giải thích: “Đánh là thương mắng là yêu, dì đánh cháu là lo lắng lần sau cháu lại nghịch nước, cho cháu một bài học.”
“Cháu không thèm tin dì nói, anh tiểu Béo nói mẹ kế đều trước mặt một vẻ sau lưng một vẻ.” Lục An An chu môi: “Dì mới đến ngày đầu tiên đã giành cha với cháu, nhét cháu đến nhà thím Vương ở, cháu không thích dì đấy.”
“Ai mượn cháu thích.”
Dương Niệm Niệm cũng không kiên nhẫn dỗ cậu bé, khoanh tay trước ngực, cũng bĩu môi tức giận nghiêng đầu sang một bên, cứng đầu không muốn nói chuyện với Lục An An.
Lục Thời Thâm cầm ba hộp cơm về nhà, một lớn một nhỏ đang ngồi quanh bàn vuông đối diện nhau, hai người đều xụ mặt, nhìn vẻ chung đụng không mấy vui vẻ.
Tuy Lục An An vẫn luôn xụ mặt phân cao thấp với Dương Niệm Niệm, nhưng mà lúc nhìn thấy Lục Thời Thâm về, trong lòng vẫn cảm thấy bất an, nhóc béo nói có mẹ kế sẽ có cha dượng, nếu như cậu chọc giận mẹ kế, có khi nào cha sẽ nổi giận không?
“Cha.” Lục An An thấp thỏm gọi một tiếng.
“Ừm.” Lục Thời Thâm đặt hộp cơm lên bàn: “Đi rửa tay ăn cơm.”
Nhớ đến ánh mắt bất ngờ vui vẻ của Dương Niệm Niệm hôm qua khi nhìn thấy thịt kho, anh cố ý nói: “Có thịt kho.”
Lục An An thấy cha không nổi giận, lập tức cười chạy ra ngoài rửa tay.
Dương Niệm Niệm thấy Lục An An đi ra ngoài, cô đứng lên nói với Lục Thời Thâm: “Anh vào phòng cùng tôi, tôi có chuyện mới hỏi anh.”
Lục Thời Thâm đi theo Dương Niệm Niệm vào phòng, còn tiện tay đóng cửa phòng, căn nhà đã lâu không có người ở được dọn sạch sẽ không còn một hạt bụi, khăn trải giường được trải không một nếp nhăn, xem ra cô rất tốn công dọn dẹp nơi này.
Độc thân 26 năm chưa từng ở cùng phụ nữ, trong nhà đột nhiên có thêm một người giúp mình dọn dẹp, trong lòng Lục Thời Thâm dâng lên cảm giác khác.
Anh nhìn vào gương mặt nhỏ của Dương Niệm Niệm, cố tình nói với giọng nhỏ nhẹ và chậm rãi hơn: “Muốn hỏi chuyện gì?”
Ánh mắt Dương Niệm Niệm lập tức đầy vẻ tức giận hỏi: “Vì sao anh có con trai lớn như vậy mà trước đó không nói?”
Sống hai đời chưa từng yêu đương, vừa mới xuyên đến lại còn bị chị gái hãm hại, cô mới hai mươi tuổi đã phải làm mẹ kế của một thằng nhóc sáu tuổi, ai mà chịu được chứ?
Càng nghĩ càng ấm ức, lại nghĩ đến việc cha mẹ mình ở kiếp trước biết cô chết rồi sẽ đau lòng thế nào, nước mắt của Dương Niệm Niệm lại mất khống chế.
“Anh có con lớn như vậy, anh giấu không nói, đó là lừa hôn.” Cô vừa khóc vừa mắng: “Tôi còn tưởng tham gia quân đội sẽ thành thật, anh chính là sâu mọt của bộ đội, bôi đen bộ đội.”
Lục Thời Thâm chưa từng nghĩ nước mắt của một người có thể rơi như mưa như vậy, không ngừng rơi xuống mặt.
Anh nhấp môi: “Tôi đã viết thư nói cho chị cô biết, tưởng rằng cô cũng biết.”
“Anh còn viết thư tình cho chị tôi?” Dương Niệm Niệm bỗng cảm thấy trong lòng hơi chán ghét.
Ảnh mà Lục Thời Thâm xem cũng là của Dương Tuệ Oánh, anh đồng ý cuộc hôn nhân này cũng đồng nghĩa anh hài lòng với vẻ ngoài của Dương Tuệ Oánh, không phải giữa hai người vẫn thường thư từ qua lại, anh vẫn luôn thích chị gái mình chứ?
“Không phải.” Lục Thời Thâm giải thích: “Tôi chỉ viết thư cho cô ấy nói về chuyện của An An.”
Ngừng một chút, anh lại nói thêm: “Cô ấy không trả lời.”
Con nít không hiểu gì, có gì nói đó.
Trong lòng Dương Niệm Niệm hơi bực mình, Lục Thời Thâm có đứa con trai lớn như vậy mà còn không nói cho mình biết, cũng không muốn trút giận lên đứa trẻ.
Cô giải thích: “Đánh là thương mắng là yêu, dì đánh cháu là lo lắng lần sau cháu lại nghịch nước, cho cháu một bài học.”
“Cháu không thèm tin dì nói, anh tiểu Béo nói mẹ kế đều trước mặt một vẻ sau lưng một vẻ.” Lục An An chu môi: “Dì mới đến ngày đầu tiên đã giành cha với cháu, nhét cháu đến nhà thím Vương ở, cháu không thích dì đấy.”
“Ai mượn cháu thích.”
Dương Niệm Niệm cũng không kiên nhẫn dỗ cậu bé, khoanh tay trước ngực, cũng bĩu môi tức giận nghiêng đầu sang một bên, cứng đầu không muốn nói chuyện với Lục An An.
Lục Thời Thâm cầm ba hộp cơm về nhà, một lớn một nhỏ đang ngồi quanh bàn vuông đối diện nhau, hai người đều xụ mặt, nhìn vẻ chung đụng không mấy vui vẻ.
Tuy Lục An An vẫn luôn xụ mặt phân cao thấp với Dương Niệm Niệm, nhưng mà lúc nhìn thấy Lục Thời Thâm về, trong lòng vẫn cảm thấy bất an, nhóc béo nói có mẹ kế sẽ có cha dượng, nếu như cậu chọc giận mẹ kế, có khi nào cha sẽ nổi giận không?
“Cha.” Lục An An thấp thỏm gọi một tiếng.
“Ừm.” Lục Thời Thâm đặt hộp cơm lên bàn: “Đi rửa tay ăn cơm.”
Nhớ đến ánh mắt bất ngờ vui vẻ của Dương Niệm Niệm hôm qua khi nhìn thấy thịt kho, anh cố ý nói: “Có thịt kho.”
Lục An An thấy cha không nổi giận, lập tức cười chạy ra ngoài rửa tay.
Dương Niệm Niệm thấy Lục An An đi ra ngoài, cô đứng lên nói với Lục Thời Thâm: “Anh vào phòng cùng tôi, tôi có chuyện mới hỏi anh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Thời Thâm đi theo Dương Niệm Niệm vào phòng, còn tiện tay đóng cửa phòng, căn nhà đã lâu không có người ở được dọn sạch sẽ không còn một hạt bụi, khăn trải giường được trải không một nếp nhăn, xem ra cô rất tốn công dọn dẹp nơi này.
Độc thân 26 năm chưa từng ở cùng phụ nữ, trong nhà đột nhiên có thêm một người giúp mình dọn dẹp, trong lòng Lục Thời Thâm dâng lên cảm giác khác.
Anh nhìn vào gương mặt nhỏ của Dương Niệm Niệm, cố tình nói với giọng nhỏ nhẹ và chậm rãi hơn: “Muốn hỏi chuyện gì?”
Ánh mắt Dương Niệm Niệm lập tức đầy vẻ tức giận hỏi: “Vì sao anh có con trai lớn như vậy mà trước đó không nói?”
Sống hai đời chưa từng yêu đương, vừa mới xuyên đến lại còn bị chị gái hãm hại, cô mới hai mươi tuổi đã phải làm mẹ kế của một thằng nhóc sáu tuổi, ai mà chịu được chứ?
Càng nghĩ càng ấm ức, lại nghĩ đến việc cha mẹ mình ở kiếp trước biết cô chết rồi sẽ đau lòng thế nào, nước mắt của Dương Niệm Niệm lại mất khống chế.
“Anh có con lớn như vậy, anh giấu không nói, đó là lừa hôn.” Cô vừa khóc vừa mắng: “Tôi còn tưởng tham gia quân đội sẽ thành thật, anh chính là sâu mọt của bộ đội, bôi đen bộ đội.”
Lục Thời Thâm chưa từng nghĩ nước mắt của một người có thể rơi như mưa như vậy, không ngừng rơi xuống mặt.
Anh nhấp môi: “Tôi đã viết thư nói cho chị cô biết, tưởng rằng cô cũng biết.”
“Anh còn viết thư tình cho chị tôi?” Dương Niệm Niệm bỗng cảm thấy trong lòng hơi chán ghét.
Ảnh mà Lục Thời Thâm xem cũng là của Dương Tuệ Oánh, anh đồng ý cuộc hôn nhân này cũng đồng nghĩa anh hài lòng với vẻ ngoài của Dương Tuệ Oánh, không phải giữa hai người vẫn thường thư từ qua lại, anh vẫn luôn thích chị gái mình chứ?
“Không phải.” Lục Thời Thâm giải thích: “Tôi chỉ viết thư cho cô ấy nói về chuyện của An An.”
Ngừng một chút, anh lại nói thêm: “Cô ấy không trả lời.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro