Quân Cưới Thập Niên 80: Thay Chị Gả Chồng
Anh Ly Hôn Khi...
Nhật Thu Quá Vạn
2024-11-24 01:41:03
Nước mắt của Dương Niệm Niệm bỗng dừng hẳn, nhanh chóng suy nghĩ rõ ràng: “Chị của anh biết anh có một đứa con trai, chẳng những không nói cho tôi biết, còn gài bẫy tôi đăng ký kết hôn với anh?”
Cũng không biết có phải cảm xúc của cơ thể này ảnh hưởng không, Dương Niệm Niệm cảm thấy tim mình như bị một con dao đâm xuyên, hơi đau.
Lục Thời Thâm gật đầu: “Bây giờ xem ra là thế thật.”
Ban nãy nước mắt vẫn còn rơi như mưa, sau khi biết rõ sự thật Dương Niệm Niệm lập tức không khóc nữa, không đáng.
Cô hít hít mũi, phồng má trợn mắt trừng Lục Thời Thâm: “Người lính hậu cần anh điều đến chuyển nhà cho tôi cũng là kẻ lừa đảo, con trai đã lớn như vậy mà anh ta còn nói anh độc thân 26 năm, có ai độc thân 26 năm mà có con năm sáu tuổi cơ chứ?”
Lải nhải một lúc, Dương Niệm Niệm thoải mái hơn một chút, cảm xúc Lục Thời Thâm vẫn rất ổn định, cô giận dữ hỏi anh: “Anh ly hôn khi nào?”
“Tôi không ly hôn.”
Lửa giận của Dương Niệm Niệm giảm đi một chút, giọng điệu hòa hoãn hỏi: “Vợ trước của anh mất rồi à?”
“…” Khóe miệng Lục Thời Thâm hơi run run: “Tôi không có vợ trước.”
Lo là Dương Niệm Niệm lại nói ra câu thái quá nào đó, anh lại bổ sung: “An An là con của chiến hữu tôi, nửa năm trước cha thằng bé hi sinh vì nhiệm vụ, mẹ cậu bé mất tích, ông bà nội nó đã qua đời, tôi bèn nhận chăm sóc nó.”
Hóa ra là cô nhi mà liệt sĩ gửi gắm, một người đàn ông chưa lập gia đình nuôi con giúp chiến hữu, có thể thấy được phẩm chất rất tốt. Dương Niệm Niệm nghĩ đến việc ban nãy còn gọi anh là sâu mọt bôi đen quân đội, hận không thể cắn đứt lưỡi.
Cô xấu hổ đỏ mặt, hối hận sao trước đó miệng mồm mình lại như vậy, chưa hỏi rõ đã mắng.
Thấy mặt cô ngày càng đỏ, Lục Thời Thâm trước nay chưa từng chung đụng với phụ nữ cho rằng cô tức giận, chần chừ một lát, anh vẫn nói:
“Nếu cô vì chuyện này mà trong lòng có khúc mắc không muốn ở chung với tôi, tôi đưa cô ra nhà ga.”
“Anh đừng cứ hở ra là đòi đưa tôi ra nhà ga được không, tôi cũng chưa từng nói gì anh mà?”
Dương Niệm Niệm hơi ấm ức: “Tôi là một cô gái hai mươi tuổi, bỗng nhiên phải làm mẹ kế của người ta, oán giận vài câu không phải là điều bình thường sao? Tối hôm qua chúng ta cũng đã ngủ chung một giường, nói ra ai sẽ tin chưa có chuyện gì chứ? Nếu ly hôn, trên pháp luật tôi sẽ lấy chồng lần hai.”
“…”
Câu này cũng là thật.
Dương Niệm Niệm đồng ý ở lại, Lục Thời Thâm lại có cảm giác nhẹ nhõm, nhưng mà ngay cả anh cũng không nhận ra.
Thấy anh không nói gì, Dương Niệm Niệm bảo đảm: “Anh yên tâm đi, nể tình cha ruột của An An là liệt sĩ, sau này tôi sẽ đối xử với An An như … em trai ruột.
Cô mới hai mươi tuổi, bảo cô đối xử với An An như con trai, cô thật sự không nói ra khỏi miệng được.
Lục Thời Thâm nghe thấy vậy cũng cảm thấy không có vấn đề gì, hai đứa trẻ vẫn còn trong độ tuổi khóc nhè, không phải là chị em sao?
“An An không biết thân thế của mình, cha thằng bé chỉ về thăm nó một lần, lúc đó nó mới ba tuổi.”
Dương Niệm Niệm gật gật đầu: “Biết rồi, ra ngoài ăn cơm đi, tôi đói bụng.”
Lục An An đã ăn sắp xong hộp cơm rồi, thấy mắt của Dương Niệm Niệm hơi đỏ, cho rằng bị Lục Thời Thâm mắng khóc, trong lòng thằng bé vui vẻ.
Cha không mắng mình mà mắng Dương Niệm Niệm chứng tỏ vẫn yêu mình.
Ba người yên lặng ăn cơm xong, Lục Thời Thâm cầm hộp cơm ra bếp rửa sạch, Dương Niệm Niệm đi theo ra cửa bếp.
Cũng không biết có phải cảm xúc của cơ thể này ảnh hưởng không, Dương Niệm Niệm cảm thấy tim mình như bị một con dao đâm xuyên, hơi đau.
Lục Thời Thâm gật đầu: “Bây giờ xem ra là thế thật.”
Ban nãy nước mắt vẫn còn rơi như mưa, sau khi biết rõ sự thật Dương Niệm Niệm lập tức không khóc nữa, không đáng.
Cô hít hít mũi, phồng má trợn mắt trừng Lục Thời Thâm: “Người lính hậu cần anh điều đến chuyển nhà cho tôi cũng là kẻ lừa đảo, con trai đã lớn như vậy mà anh ta còn nói anh độc thân 26 năm, có ai độc thân 26 năm mà có con năm sáu tuổi cơ chứ?”
Lải nhải một lúc, Dương Niệm Niệm thoải mái hơn một chút, cảm xúc Lục Thời Thâm vẫn rất ổn định, cô giận dữ hỏi anh: “Anh ly hôn khi nào?”
“Tôi không ly hôn.”
Lửa giận của Dương Niệm Niệm giảm đi một chút, giọng điệu hòa hoãn hỏi: “Vợ trước của anh mất rồi à?”
“…” Khóe miệng Lục Thời Thâm hơi run run: “Tôi không có vợ trước.”
Lo là Dương Niệm Niệm lại nói ra câu thái quá nào đó, anh lại bổ sung: “An An là con của chiến hữu tôi, nửa năm trước cha thằng bé hi sinh vì nhiệm vụ, mẹ cậu bé mất tích, ông bà nội nó đã qua đời, tôi bèn nhận chăm sóc nó.”
Hóa ra là cô nhi mà liệt sĩ gửi gắm, một người đàn ông chưa lập gia đình nuôi con giúp chiến hữu, có thể thấy được phẩm chất rất tốt. Dương Niệm Niệm nghĩ đến việc ban nãy còn gọi anh là sâu mọt bôi đen quân đội, hận không thể cắn đứt lưỡi.
Cô xấu hổ đỏ mặt, hối hận sao trước đó miệng mồm mình lại như vậy, chưa hỏi rõ đã mắng.
Thấy mặt cô ngày càng đỏ, Lục Thời Thâm trước nay chưa từng chung đụng với phụ nữ cho rằng cô tức giận, chần chừ một lát, anh vẫn nói:
“Nếu cô vì chuyện này mà trong lòng có khúc mắc không muốn ở chung với tôi, tôi đưa cô ra nhà ga.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh đừng cứ hở ra là đòi đưa tôi ra nhà ga được không, tôi cũng chưa từng nói gì anh mà?”
Dương Niệm Niệm hơi ấm ức: “Tôi là một cô gái hai mươi tuổi, bỗng nhiên phải làm mẹ kế của người ta, oán giận vài câu không phải là điều bình thường sao? Tối hôm qua chúng ta cũng đã ngủ chung một giường, nói ra ai sẽ tin chưa có chuyện gì chứ? Nếu ly hôn, trên pháp luật tôi sẽ lấy chồng lần hai.”
“…”
Câu này cũng là thật.
Dương Niệm Niệm đồng ý ở lại, Lục Thời Thâm lại có cảm giác nhẹ nhõm, nhưng mà ngay cả anh cũng không nhận ra.
Thấy anh không nói gì, Dương Niệm Niệm bảo đảm: “Anh yên tâm đi, nể tình cha ruột của An An là liệt sĩ, sau này tôi sẽ đối xử với An An như … em trai ruột.
Cô mới hai mươi tuổi, bảo cô đối xử với An An như con trai, cô thật sự không nói ra khỏi miệng được.
Lục Thời Thâm nghe thấy vậy cũng cảm thấy không có vấn đề gì, hai đứa trẻ vẫn còn trong độ tuổi khóc nhè, không phải là chị em sao?
“An An không biết thân thế của mình, cha thằng bé chỉ về thăm nó một lần, lúc đó nó mới ba tuổi.”
Dương Niệm Niệm gật gật đầu: “Biết rồi, ra ngoài ăn cơm đi, tôi đói bụng.”
Lục An An đã ăn sắp xong hộp cơm rồi, thấy mắt của Dương Niệm Niệm hơi đỏ, cho rằng bị Lục Thời Thâm mắng khóc, trong lòng thằng bé vui vẻ.
Cha không mắng mình mà mắng Dương Niệm Niệm chứng tỏ vẫn yêu mình.
Ba người yên lặng ăn cơm xong, Lục Thời Thâm cầm hộp cơm ra bếp rửa sạch, Dương Niệm Niệm đi theo ra cửa bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro