Quản Giới Này Nhân Vật Chính Không Phục, Lão Tử Đây Mặc Kệ (Dịch)

Sàn Đấu Quyền A...

2024-11-21 23:38:17

꧁༒• Dịch: hunglv •༒꧂

----------------------------------------

Trong thế giới ngầm, trận đấu quyền anh diễn ra ác liệt.

Hai người đàn ông mang theo găng tay, từng cú đấm mạnh mẽ vào đối thủ, tiếng nắm đấm va chạm vang lên, uy lực như hổ gầm.

Cơ thể họ săn chắc, dưới ánh đèn chiếu sáng, bắp thịt bóng loáng lên do mồ hôi trộn với máu, tỏa ra một mùi hương đậm chất hoang dã đầy hormone.

Tiếng hò hét không ngừng, đám đông ồn ào tạo nên một khung cảnh hỗn loạn.

"Đánh hắn đi, đánh hắn!"

"Đập chết hắn!"

"Làm ăn kiểu gì thế, thế mà không tránh nổi! Đúng là đồ bỏ đi, hoàn toàn là rác rưởi!"

Trong không khí đầy kích động đó, những cảm xúc sâu thẳm nhất trong con người dần hiện rõ.

Khâu Húc nằm dài trên ghế thiết kế đặc biệt, cổ hắn được băng lại bằng vải để tránh làm tổn thương thêm xương hàm đã bị gãy.

Hai cô gái mặc đồ hở hang đầy quyến rũ ngồi sát bên Khâu Húc, từ từ mở một chai Champagne: "Khâu thiếu gia, rượu của ngài đây."

"Đút cho ta!" Dù cằm đã bị đánh rách, nhưng nụ cười ngạo mạn vẫn hiện trên môi Khâu Húc.

Cô gái quyến rũ bật cười, cầm ly Champagne và đưa nhẹ tới miệng hắn.

Tay của Khâu Húc cũng không nhàn rỗi, bận rộn di chuyển, như để khoe khoang quyền lực và tiền bạc của mình.

"Hạt dưa, đậu phộng, khoai tây chiên, bánh quy, lạc điều, chân gà... "

"Có cần hay không?"

"Không có thì để ta hỏi lần nữa."

Ngay tại sàn đấu bốc đồng đầy máu lửa, một giọng nói hoàn toàn không phù hợp vang lên từ xa.

Khâu Húc nhíu mày khó chịu. Ai lại ngu ngốc đến mức đi bán đồ ăn vặt ở cái nơi này, sàn đấu quyền ngầm?

Hắn liếc về phía phát ra tiếng nói, và Champagne trong miệng phun hết ra, bắn tung tóe lên người cô gái bên cạnh.

An Dật?!! Thằng nhãi này sao lại mò đến đây!

Đúng vậy, chàng trai trẻ bán đồ ăn vặt trong sàn đấu quyền ngầm không ai khác chính là An Dật.

Cảm xúc phẫn nộ. Đó là động lực lớn nhất của An Dật! Nhưng cũng là thứ dễ khiến hắn mất kiểm soát nhất.

Sau khi bị Thẩm Mộ Huyền khiêu khích, hắn đã mất lý trí, điên cuồng ra ngoài tìm việc làm!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


An Dật trước giờ vốn không hay giữ lời, nhưng khi đối mặt với những câu chất vấn của Thẩm Mộ Huyền, hắn đã bị chọc tức đến điên người.

Hắn biết mở khóa, nhưng không ai cần người mở khóa. Tự thân kinh doanh thì lại không có đủ điều kiện.

Hắn biết chữa bệnh, nhưng không có giấy phép hành nghề, chữa bệnh cho người ta ở đường phố chỉ có nước vào tù, và hắn cũng không muốn gặp lại Yến Chỉ nữa!

Suy nghĩ đủ kiểu, cuối cùng An Dật quyết định làm thuê.

Nhưng không ngờ, tiếng tăm của hắn lại quá lớn, đến mức dù có xuất trình thẻ căn cước, người ta cũng sợ đến mức chạy mất dép.

Bất đắc dĩ, hắn đành phải tự mình kinh doanh nhỏ lẻ.

Đồ ăn vặt ở đâu ra? Nói đùa, dưới lầu của hắn là Siêu Thị Truyền Phương Quốc Tế Liên Tỏa! Là khách quen của Dì Chu, việc lấy ít đồ ăn vặt ra bán cũng là hợp lý mà! Có sao đâu!

"Thằng nhãi, ngươi có vấn đề gì không, lại đi bán đồ ăn vặt ở chỗ này!"

Có người thấy An Dật, không khỏi ngạc nhiên hỏi.

An Dật lười biếng đáp lại: "Có mua không?"

Người kia liếc nhìn đủ loại đồ ăn vặt đầy màu sắc trong giỏ của An Dật, nuốt nước bọt: "Thế thì cho ta hai chân gà cay, hai túi lạc điều, thêm một túi lạc rang, khoai tây chiên, bắp rang mỗi thứ một túi, và thêm lon Coca."

Còn gì thích thú hơn là vừa ăn đồ vặt vừa uống Coca, rồi xem người ta đánh nhau cơ chứ!

"Một trăm!"

"Mắc vậy? Đùa hả, năm mươi có được không?"

"Ở đây, một chai Champagne một trăm đồng cũng có thể bán đến hơn hai ngàn, đống đồ vặt này sao không thể bán một trăm chứ!"

"Champagne là để cho bọn nhà giàu khùng điên ép nhau thôi! Ai mua chứ!"

Ở xa xa, Khâu Húc nghe thấy cuộc đối đáp giữa An Dật và người khác, đột nhiên thấy ly Champagne trong miệng trở nên nhạt nhẽo.

"Thằng nhóc này sao lại tới đây?" Khâu Húc hỏi người đẹp nóng bỏng bên cạnh.

Cô ta cười khẽ, vừa như cảnh cáo, vừa như đùa: "Không biết nữa, đây là địa bàn của Nhiếp Lão Đại, chúng ta đừng can thiệp vào."

Nghe vậy, Khâu Húc vốn định làm khó dễ An Dật, nhưng lập tức im lặng.

Dù nhà hắn giàu có, danh tiếng lẫy lừng ở Giang Bắc, nhưng ra khỏi Giang Bắc, chẳng ai biết hắn là ai.

Nhưng Nhiếp Lão Đại thì khác, ở Tỉnh Đông Nam, chỉ cần ông ta dậm chân một cái cũng đủ làm chấn động giới giang hồ. Sàn đấu quyền ngầm này chính là một phần tài sản của ông ta!

An Dật lấy điện thoại ra, liếc nhìn số tiền kiếm được trong hôm nay và không khỏi đắc ý.

Hơn bốn trăm đồng! Quả nhiên, bán hàng ở nơi đông người thật tiện lợi.

Hiện giờ đang kỳ nghỉ hè, ban ngày rất ít người qua lại, muốn bán hàng rong thì khó vô cùng. Nhưng ở những nơi đông đúc thế này, giống như một siêu thị thu nhỏ, còn có điều hòa mát mẻ, nhiều người đến để trốn nóng nên bán rất dễ.

Tuy nhiên, An Dật cảm thấy bán đồ trong siêu thị có phần không hợp lý. Thế là hắn tìm đường lẻn vào sàn đấu quyền ngầm này, tránh nhân viên kiểm tra vé.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ở đây, vừa đông người, vừa có điều hòa, lại có thể xem đấu quyền, bán hàng ở đây thật thoải mái, như thể nhặt tiền vậy.

Sau khi trừ chi phí cho Dì Chu, hắn vẫn còn dư chút ít. Lúc đó, hắn có thể mua cho Thẩm Mộ Huyền một chiếc váy mới và đưa cô ấy đi ăn một bữa ngon.

Nếu chăm chỉ buôn bán thêm vài ngày nữa, không chừng hắn còn đủ tiền mua điều hòa! Nghĩ đến đây, An Dật cảm thấy tương lai của mình thật sáng sủa.

“Thế nào, Khâu Thiếu Gia, ngài có vẻ không ưa thằng nhóc kia?” Cô gái quyến rũ tên Nhu Thanh hỏi.

Khâu Húc tức giận, nghiến răng: “Nếu không phải vì thằng nhãi đó, vệ sĩ của ta đâu cần phải bị giam đến giờ chưa được thả!”

Hắn không hiểu vì lý do gì, rõ ràng cả hai cùng đánh nhau, An Dật lại được thả ngay trong ngày, còn A Phúc thì mãi chưa thấy ra. Sau khi đi thăm một lần, Khâu Húc đoán chắc rằng A Phúc không ra nổi, nên mới đến sàn đấu quyền ngầm này để tìm thuê vệ sĩ mới.

Sàn đấu quyền anh ngầm đúng là một nơi tốt. Thành phố Giang Bắc có vô số cao thủ, tất cả đều ẩn mình ở cái nơi hẻo lánh này.

Không cần quan tâm lý do gì khác, chỉ cần thắng trên võ đài là có tiền! Tiền thưởng lại nhiều đến mức không tưởng!

Trong một xã hội hòa bình như thế này, nơi đây là một trong số ít nơi có thể dựa vào sức mạnh để làm giàu trong một đêm.

“Mẹ kiếp, A Phúc đúng là phế vật. Ta sẽ thuê thêm hai vệ sĩ nữa, không tin không xử lý được thằng nhóc đó!” Khâu Húc tức tối nhìn An Dật, nghiến răng kèn kẹt.

Nơi đây nhiều cao thủ như nấm mọc sau mưa, tìm ra hai kẻ giỏi võ chẳng khác nào chuyện đơn giản như bữa sáng!

“Khâu Thiếu Gia, ngài uống Champagne nhé!” Cô gái quyến rũ cười tươi, định mở thêm một chai nữa.

Khâu Húc lạnh lùng đẩy tay cô ta xuống: “Ta không cần Champagne, đổi thứ khác đi.”

Cô gái quyến rũ ngạc nhiên: “?”

Trong sàn đấu quyền ngầm, một nhóm giang hồ nổi bật với phong cách lạ lùng đang đi tới. Dẫn đầu là một gã thanh niên tóc dài, một tay hút xì gà, tay kia cầm hộp sữa bò, trông cứ như một kẻ bị tâm thần.

“Tên đó là... Đinh Nhân Phượng!” Khâu Húc tình cờ liếc thấy gã thanh niên tóc dài, mặt lập tức nở nụ cười.

Gặp đám này đúng là cơ hội trời ban! Đúng lúc An Dật cũng đang ở đây!

Có câu, hổ dữ khó đấu lại cả bầy sói.

Đám giang hồ này, dù không hoàn toàn thuộc giới hắc đạo, nhưng bọn chúng đông người!

Hơn nữa, nhiều kẻ trong số đó đều là người luyện võ! Năm xưa khi cha hắn làm dự án phá dỡ, cũng không ít lần phải dùng đến đám lưu manh này để làm chuyện khuất tất.

“An Dật, hôm nay ta sẽ đánh cho ngươi rụng hết răng!” Khâu Húc nhếch miệng, cười lạnh lùng.

“Khâu Thiếu Gia, Coca của ngài đây ~” Một cô gái khác bưng cốc Coca tới, cung kính đặt trước mặt Khâu Húc.

Khâu Húc uống một ngụm, rồi chép miệng hỏi: “Ai mua Coca thế, chẳng phải trước đó bảo là không có sao?”

“Là thằng nhóc bán đồ ăn vặt đó bán đấy.” Cô gái tên Nhu Thanh cười khẽ đáp.

Nghe vậy, Khâu Húc lập tức nổi giận, lập tức cảm giác hoa cúc có chút bất an: “Ai cho phép ngươi mua của hắn hả?!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quản Giới Này Nhân Vật Chính Không Phục, Lão Tử Đây Mặc Kệ (Dịch)

Số ký tự: 0