Cậu Đi Ra Ngoài...
Đông Ca
2024-11-04 01:22:38
Vật kia vừa thô vừa lớn, còn đặc biệt nóng bỏng.
Lúc tiến vào, giống như một cái rìu nung đỏ bổ thân thể cô ra, cảm giác no đủ cùng nóng rực bị xé rách khiến Phương Đường không thể ức chế khóc thành tiếng, "Không được..."
Lục Nham bị cô kẹp đến kêu lên một tiếng đau đớn, bóp eo cô kêu lên, "Thả lỏng, cậu sắp bấm gãy tôi rồi.”
Phương Đường nức nở nghẹn ngào, "Cậu đi ra ngoài… Hức... Đừng..."
"Có mơ thấy tôi không?" Anh đưa tay xoa vú của cô, đôi môi mỏng dán vào gáy cô, mút mạnh, Phương Đường ngửa đầu phát ra âm thanh dài như khóc.
"Mấy ngày nay tôi vẫn luôn mơ thấy cậu." Lục Nham bóp eo cô, mãnh liệt cắm rút hơn mười cái trong cơ thể cô, thở hổn hển bên tai cô nói, "Mơ thấy tôi đang không ngừng thao cậu, giống như bây giờ.”
Phương Đường bị cắm đến thân thể không ngừng run rẩy, dâm thủy theo hoa huyệt không ngừng chảy xuống, khoái cảm làm cho cô điên cuồng lắc đầu, nước mắt rơi đầy mặt, cô vừa khóc vừa kêu, chỉ chốc lát sau đã bị cắm đến thét chói tai cao trào.
Lục Nham xoay cô lại ôm vào trong ngực, ngậm lấy môi cô mút tất cả mọi thứ trong khoang miệng cô. Phương Đường bị hôn đến thiếu oxy, bàn tay nhỏ bé vô lực đẩy ngực anh, cổ họng phát ra tiếng nức nở yếu ớt, "Hức... a..."
Lục Nham ôm cô ngồi trên bồn cầu, bóp eo cô cắm vào trong, Phương Đường bị cắm rút đến cả người mềm nhũn thành một vũng nước, cô còn đang khóc, vừa khóc vừa đánh anh, "Cậu thả... thả... A..."
Lục Nham ngậm lấy môi cô, nuốt hết tiếng rên rỉ của cô vào bụng, anh lại nặng nề đâm cô mấy chục cái, thẳng đến khi Phương Đường ôm lấy cổ anh thét chói tai, tiểu huyệt của cô vừa phun nước ra ngoài, vừa kịch liệt co rút lại.
Lục Nham bị kẹp đến kêu lên một tiếng đau đớn, bóp eo cô vừa hung vừa nặng đâm hơn mười cái, lúc này mới mạnh mẽ rút ra bắn lên bụng cô.
Anh thở dốc hôn cô, Phương Đường ngay cả khí lực đẩy anh cũng không có, bị anh hôn đến tiếng khóc đều đứt quãng.
Lục Nham ôm lấy thắt lưng cô, cúi đầu ngậm lấy bầu ngực của cô cắn mút, răng nhốt trên đầu nhũ của cô nhẹ nhàng mài cắn, tay kia xoa bầu ngực bên kia của cô.
Phương Đường bị liếm đến cả người run rẩy, dâm thủy phía dưới càng lúc càng nhiều, không ngừng chảy trên đùi Lục Nham.
Lục Nham lại thay đổi tư thế, để cô đưa lưng ngồi trên đùi anh.
Phương Đường cố tình muốn chạy, lại bị anh giữ thắt lưng bóp ngồi trên đùi mình.
Chân anh chậm rãi tách ra hai bên, buộc chân cô mở ra, tính khí cứng rắn của anh lần nữa đâm thẳng vào huyệt khẩu ướt át của cô.
Phương Đường bị cắm đến ngửa cổ lên cao run rẩy kêu lên một tiếng, "A..."
Lục Nham ôm cô lên, bụng dưới hung ác đâm vào trong cơ thể cô, thanh âm ‘bạch bạch bạch’ vang vọng khắp toilet.
Khoái cảm ngập đầu cơ hồ muốn bao phủ cả người Phương Đường, cô bị cắm đến khóc kêu lên, "Không cần... Lục Nham... Không, không... Thật khó chịu... A... Đừng đỉnh... Nữa..."
Bụng cô chua xót trướng đau đến cực điểm, cảm giác buồn tiểu khiến hốc mắt cô mờ mịt nước mắt, còn chưa dứt lời, bụng kịch liệt run rẩy, cô thét chói tai bóp cánh tay Lục Nham, tiểu huyệt phun ra một luồng dâm thủy.
Cực hạn cao trào làm cho ý thức cả người cô trống rỗng một mảnh, đôi mắt cô thất thần nhìn lên trần nhà, thân thể run rẩy xụi lơ ngã vào trong ngực Lục Nham, cô thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm trên mặt, tóc đều dính vào nhau.
Lục Nham giữ chặt cằm cô, xoay mặt cô lại, hôn lên môi cô.
Tính khí thô dài ở trong cơ thể cô tiếp tục hung ác ra vào, Phương Đường bị cắm rút ở trong miệng anh nức nở rên rỉ, anh buông cô ra, một tay cầm bầu vú cô, một tay bóp eo cô nâng lên trên, bụng dưới nặng nề đâm mấy chục cái.
Phương Đường bị cắm đến khóc kêu lên lên, "Không cần... Lục Nham... Không cần..."
Bụng dưới cô vô cùng trướng đau, giống như sắp tè ra ngoài, vừa mới hô xong, thân thể liền kịch liệt run rẩy, cô kêu dài một tiếng, tiểu huyệt phun ra từng luồng dâm thủy.
Huyệt khẩu điên cuồng co rút lại, Lục Nham bị kẹp đến kêu rên một tiếng đau đớn, anh lại nặng nề đâm vào vài cái, lúc này mới rút ra, đặt ở sau lưng cô bắn.
Lúc tiến vào, giống như một cái rìu nung đỏ bổ thân thể cô ra, cảm giác no đủ cùng nóng rực bị xé rách khiến Phương Đường không thể ức chế khóc thành tiếng, "Không được..."
Lục Nham bị cô kẹp đến kêu lên một tiếng đau đớn, bóp eo cô kêu lên, "Thả lỏng, cậu sắp bấm gãy tôi rồi.”
Phương Đường nức nở nghẹn ngào, "Cậu đi ra ngoài… Hức... Đừng..."
"Có mơ thấy tôi không?" Anh đưa tay xoa vú của cô, đôi môi mỏng dán vào gáy cô, mút mạnh, Phương Đường ngửa đầu phát ra âm thanh dài như khóc.
"Mấy ngày nay tôi vẫn luôn mơ thấy cậu." Lục Nham bóp eo cô, mãnh liệt cắm rút hơn mười cái trong cơ thể cô, thở hổn hển bên tai cô nói, "Mơ thấy tôi đang không ngừng thao cậu, giống như bây giờ.”
Phương Đường bị cắm đến thân thể không ngừng run rẩy, dâm thủy theo hoa huyệt không ngừng chảy xuống, khoái cảm làm cho cô điên cuồng lắc đầu, nước mắt rơi đầy mặt, cô vừa khóc vừa kêu, chỉ chốc lát sau đã bị cắm đến thét chói tai cao trào.
Lục Nham xoay cô lại ôm vào trong ngực, ngậm lấy môi cô mút tất cả mọi thứ trong khoang miệng cô. Phương Đường bị hôn đến thiếu oxy, bàn tay nhỏ bé vô lực đẩy ngực anh, cổ họng phát ra tiếng nức nở yếu ớt, "Hức... a..."
Lục Nham ôm cô ngồi trên bồn cầu, bóp eo cô cắm vào trong, Phương Đường bị cắm rút đến cả người mềm nhũn thành một vũng nước, cô còn đang khóc, vừa khóc vừa đánh anh, "Cậu thả... thả... A..."
Lục Nham ngậm lấy môi cô, nuốt hết tiếng rên rỉ của cô vào bụng, anh lại nặng nề đâm cô mấy chục cái, thẳng đến khi Phương Đường ôm lấy cổ anh thét chói tai, tiểu huyệt của cô vừa phun nước ra ngoài, vừa kịch liệt co rút lại.
Lục Nham bị kẹp đến kêu lên một tiếng đau đớn, bóp eo cô vừa hung vừa nặng đâm hơn mười cái, lúc này mới mạnh mẽ rút ra bắn lên bụng cô.
Anh thở dốc hôn cô, Phương Đường ngay cả khí lực đẩy anh cũng không có, bị anh hôn đến tiếng khóc đều đứt quãng.
Lục Nham ôm lấy thắt lưng cô, cúi đầu ngậm lấy bầu ngực của cô cắn mút, răng nhốt trên đầu nhũ của cô nhẹ nhàng mài cắn, tay kia xoa bầu ngực bên kia của cô.
Phương Đường bị liếm đến cả người run rẩy, dâm thủy phía dưới càng lúc càng nhiều, không ngừng chảy trên đùi Lục Nham.
Lục Nham lại thay đổi tư thế, để cô đưa lưng ngồi trên đùi anh.
Phương Đường cố tình muốn chạy, lại bị anh giữ thắt lưng bóp ngồi trên đùi mình.
Chân anh chậm rãi tách ra hai bên, buộc chân cô mở ra, tính khí cứng rắn của anh lần nữa đâm thẳng vào huyệt khẩu ướt át của cô.
Phương Đường bị cắm đến ngửa cổ lên cao run rẩy kêu lên một tiếng, "A..."
Lục Nham ôm cô lên, bụng dưới hung ác đâm vào trong cơ thể cô, thanh âm ‘bạch bạch bạch’ vang vọng khắp toilet.
Khoái cảm ngập đầu cơ hồ muốn bao phủ cả người Phương Đường, cô bị cắm đến khóc kêu lên, "Không cần... Lục Nham... Không, không... Thật khó chịu... A... Đừng đỉnh... Nữa..."
Bụng cô chua xót trướng đau đến cực điểm, cảm giác buồn tiểu khiến hốc mắt cô mờ mịt nước mắt, còn chưa dứt lời, bụng kịch liệt run rẩy, cô thét chói tai bóp cánh tay Lục Nham, tiểu huyệt phun ra một luồng dâm thủy.
Cực hạn cao trào làm cho ý thức cả người cô trống rỗng một mảnh, đôi mắt cô thất thần nhìn lên trần nhà, thân thể run rẩy xụi lơ ngã vào trong ngực Lục Nham, cô thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm trên mặt, tóc đều dính vào nhau.
Lục Nham giữ chặt cằm cô, xoay mặt cô lại, hôn lên môi cô.
Tính khí thô dài ở trong cơ thể cô tiếp tục hung ác ra vào, Phương Đường bị cắm rút ở trong miệng anh nức nở rên rỉ, anh buông cô ra, một tay cầm bầu vú cô, một tay bóp eo cô nâng lên trên, bụng dưới nặng nề đâm mấy chục cái.
Phương Đường bị cắm đến khóc kêu lên lên, "Không cần... Lục Nham... Không cần..."
Bụng dưới cô vô cùng trướng đau, giống như sắp tè ra ngoài, vừa mới hô xong, thân thể liền kịch liệt run rẩy, cô kêu dài một tiếng, tiểu huyệt phun ra từng luồng dâm thủy.
Huyệt khẩu điên cuồng co rút lại, Lục Nham bị kẹp đến kêu rên một tiếng đau đớn, anh lại nặng nề đâm vào vài cái, lúc này mới rút ra, đặt ở sau lưng cô bắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro