Mở Miệng
Đông Ca
2024-11-04 01:22:38
Vật cứng kia vừa thô vừa lớn.
Còn rất nóng.
Bàn tay nho nhỏ của Phương Đường cầm lấy thứ kia, bắt đầu hối hận, "Lục Nham..."
Cô muốn chạy trốn.
Còn chưa hành động đã bị Lục Nham giữ chặt gáy, bức mặt cô đến trước tính khí của mình, giọng nói của anh rất khàn, giống như là từ cổ họng phát ra, mang theo thở dốc, "Liếm nó đi.”
Chóp mũi Phương Đường đã đụng phải thứ kia, cô nhìn không thấy gì, cực kỳ sợ hãi đối với thứ này, vươn đầu lưỡi yếu ớt liếm một cái, tính khí phấn khích nảy một cái, đánh thẳng vào mặt cô.
Cô sợ tới mức lui về phía sau, Lục Nham lại giữ chặt gáy cô, đem tính khí lại áp sát môi cô vài phần, "Há miệng.”
Anh hiển nhiên đã khắc chế đến cực điểm.
Trong nháy mắt Phương Đường há miệng, dương vật của anh liền nặng nề cắm vào.
Phương Đường bị đâm đến nức nở, thứ kia quá lớn, cắm đến mức cô gần như buồn nôn.
Cô dùng sức vỗ cánh tay dài của Lục Nham, trong miệng bị nhét đầy, cô nói gì cũng không nói nên lời, chỉ có thể phát ra thanh âm "Ô ô", kèm theo tiếng khóc yếu ớt, khiến dục vọng của Lục Nham tăng vọt, vật khổng lồ đâm vào trong miệng cô lại to lớn thêm một vòng.
"Không được dùng răng..." Thanh âm của anh mang theo thở hổn hển, thở ra vừa âm vừa nóng, "Thả lỏng..."
Anh ưỡn thắt lưng co giật vài cái trong miệng cô, Phương Đường bị đâm vào cổ họng, ngón tay gắt gao bóp chặt trên cánh tay anh, nước mắt rơi xuống.
Lục Nham khắc chế rút ra một chút, Phương Đường cho rằng anh muốn đi ra ngoài, miệng muốn khép chặt, cánh môi mềm mại không cẩn thận cọ qua quy đầu cực lớn kia.
Lục Nham bị đôi môi mềm mại kia liếm đến thắt lưng run lên, anh thở hổn hển cởi quần Phương Đường, bóp người ngồi trên đùi, đỡ gậy thịt cứng đến phát đau thẳng tắp đâm thẳng vào huyệt khẩu ướt át của cô.
Phương Đường bị cắm đến khóc kêu lên, "Đừng... Bể bụng rồi..."
Cô ngồi trên đùi Lục Nham, tư thế này khiến cho cây tính khí nóng rực kia tiến vào cực sâu, làm cho cô sinh ra ảo giác bụng gần như muốn bị đâm thủng, thậm chí cô có thể cảm nhận được hình dáng của vật cứng cùng gân xanh dữ tợn quấn quanh thân gậy.
Lục Nham giữ chặt eo cô, không đợi cô thích ứng liền mở rộng tốc độ cắm vào.
"Ư a... Lục Nham..." Cô bị cắm đến cả người đều run rẩy, khoái cảm ngập đầu mãnh liệt như thủy triều ập tới, cả người cô tê dại như điện giật, trong miệng không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ, "Đừng... To quá..."
Lục Nham ngậm môi cô, nuốt tất cả mọi thứ trong khoang miệng cô, bao gồm cả tiếng rên rỉ của cô.
Một tay anh cầm bầu vú cô ra sức xoa nắn, tay kia nắm lấy eo cô, hai chân nhanh chóng nâng mông thịt của cô lên, để cho cô lên xuống nuốt cắn vật cứng nóng rực kia.
Âm thanh ‘bạch bạch bạch’ kèm theo tiếng rên rỉ thở dốc, vang vọng khắp khoang xe.
Không bao lâu sau, Phương Đường khóc lóc thét chói tai, cô ôm chặt cổ Lục Nham, cả người kịch liệt run rẩy, dâm thủy ấm áp tưới lên mã mắt, Lục Nham bị tiểu huyệt co rút mãnh liệt cắn chặt, thắt lưng tê dại, cổ họng tràn ra một tiếng kêu rên khàn khàn, nặng nề đâm cô hơn mười cái, lúc này mới rút ra bắn ra.
Bên trong xe trong nháy mắt tràn ngập không khí tanh đàn nồng đậm.
Phương Đường còn chưa lấy lại tinh thần trong dư vị cao trào, Lục Nham lại tới hôn cô, hôn lên môi cô, ngón tay trêu chọc đầu vú cứng rắn của cô.
Trên mặt cô còn treo nước mắt sinh lý bị khoái cảm bức ra, bàn tay nhỏ bé vô lực đẩy anh, nghẹn lại mắng anh, "Lừa đảo... Nói chuyện không giữ lời..."
"Không có bắn trong miệng." Anh tỉ mỉ hôn cô, hơi thở dồn dập: "Sao tôi lại lừa gạt cậu? ”
Anh dụ dỗ vuốt ve cánh môi cô, khàn khàn hỏi: "Có muốn làm lần nữa không? ”
“Không!” Phương Đường đẩy anh ra, thanh âm mang theo tiếng mũi mềm mại sau khi khóc, "Tôi không bao giờ tin tưởng cậu nữa.”
Trong không khí truyền đến tiếng cười khẽ của Lục Nham, anh ôm chặt Phương Đường, áp đảo ở ghế sau, cánh tay chống lên mặt cô, cúi đầu ngậm môi cô hôn lên.
Phương Đường bị hôn đến tim đập thình thịch, trong xe tối tăm, cô không thấy rõ mặt anh, nhưng hết lần này tới lần khác trong đầu cô không thể ức chế nhớ tới đêm ở homestay, anh cũng là như vậy... Đè lên người cô, mút môi cô, sau đó vừa hung vừa nặng cắm vào trong cơ thể cô.
"Đang nghĩ gì?" Anh dường như biết cô đang suy nghĩ cái gì, mang theo bàn tay nóng bỏng rơi vào ngực cô, xoa nắn vân vê, không ngừng trêu chọc đầu vú nhạy cảm của cô.
Phương Đường ức chế tiếng rên rỉ vọt tới cổ họng, cắn môi phát ra tiếng run rẩy, "Cái gì. Tôi... Tôi không nghĩ gì cả. ”
"Có phải đang suy nghĩ cái này hay không." Thanh âm của anh mang theo trêu trọc rõ ràng, trong nháy mắt vừa mới hạ xuống, anh tách chân cô ra, trầm thân đâm vào, cả cây lút cán.
Phương Đường bị đâm đến cong người lên, kêu dài thành tiếng, "Ha a..."
Còn rất nóng.
Bàn tay nho nhỏ của Phương Đường cầm lấy thứ kia, bắt đầu hối hận, "Lục Nham..."
Cô muốn chạy trốn.
Còn chưa hành động đã bị Lục Nham giữ chặt gáy, bức mặt cô đến trước tính khí của mình, giọng nói của anh rất khàn, giống như là từ cổ họng phát ra, mang theo thở dốc, "Liếm nó đi.”
Chóp mũi Phương Đường đã đụng phải thứ kia, cô nhìn không thấy gì, cực kỳ sợ hãi đối với thứ này, vươn đầu lưỡi yếu ớt liếm một cái, tính khí phấn khích nảy một cái, đánh thẳng vào mặt cô.
Cô sợ tới mức lui về phía sau, Lục Nham lại giữ chặt gáy cô, đem tính khí lại áp sát môi cô vài phần, "Há miệng.”
Anh hiển nhiên đã khắc chế đến cực điểm.
Trong nháy mắt Phương Đường há miệng, dương vật của anh liền nặng nề cắm vào.
Phương Đường bị đâm đến nức nở, thứ kia quá lớn, cắm đến mức cô gần như buồn nôn.
Cô dùng sức vỗ cánh tay dài của Lục Nham, trong miệng bị nhét đầy, cô nói gì cũng không nói nên lời, chỉ có thể phát ra thanh âm "Ô ô", kèm theo tiếng khóc yếu ớt, khiến dục vọng của Lục Nham tăng vọt, vật khổng lồ đâm vào trong miệng cô lại to lớn thêm một vòng.
"Không được dùng răng..." Thanh âm của anh mang theo thở hổn hển, thở ra vừa âm vừa nóng, "Thả lỏng..."
Anh ưỡn thắt lưng co giật vài cái trong miệng cô, Phương Đường bị đâm vào cổ họng, ngón tay gắt gao bóp chặt trên cánh tay anh, nước mắt rơi xuống.
Lục Nham khắc chế rút ra một chút, Phương Đường cho rằng anh muốn đi ra ngoài, miệng muốn khép chặt, cánh môi mềm mại không cẩn thận cọ qua quy đầu cực lớn kia.
Lục Nham bị đôi môi mềm mại kia liếm đến thắt lưng run lên, anh thở hổn hển cởi quần Phương Đường, bóp người ngồi trên đùi, đỡ gậy thịt cứng đến phát đau thẳng tắp đâm thẳng vào huyệt khẩu ướt át của cô.
Phương Đường bị cắm đến khóc kêu lên, "Đừng... Bể bụng rồi..."
Cô ngồi trên đùi Lục Nham, tư thế này khiến cho cây tính khí nóng rực kia tiến vào cực sâu, làm cho cô sinh ra ảo giác bụng gần như muốn bị đâm thủng, thậm chí cô có thể cảm nhận được hình dáng của vật cứng cùng gân xanh dữ tợn quấn quanh thân gậy.
Lục Nham giữ chặt eo cô, không đợi cô thích ứng liền mở rộng tốc độ cắm vào.
"Ư a... Lục Nham..." Cô bị cắm đến cả người đều run rẩy, khoái cảm ngập đầu mãnh liệt như thủy triều ập tới, cả người cô tê dại như điện giật, trong miệng không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ, "Đừng... To quá..."
Lục Nham ngậm môi cô, nuốt tất cả mọi thứ trong khoang miệng cô, bao gồm cả tiếng rên rỉ của cô.
Một tay anh cầm bầu vú cô ra sức xoa nắn, tay kia nắm lấy eo cô, hai chân nhanh chóng nâng mông thịt của cô lên, để cho cô lên xuống nuốt cắn vật cứng nóng rực kia.
Âm thanh ‘bạch bạch bạch’ kèm theo tiếng rên rỉ thở dốc, vang vọng khắp khoang xe.
Không bao lâu sau, Phương Đường khóc lóc thét chói tai, cô ôm chặt cổ Lục Nham, cả người kịch liệt run rẩy, dâm thủy ấm áp tưới lên mã mắt, Lục Nham bị tiểu huyệt co rút mãnh liệt cắn chặt, thắt lưng tê dại, cổ họng tràn ra một tiếng kêu rên khàn khàn, nặng nề đâm cô hơn mười cái, lúc này mới rút ra bắn ra.
Bên trong xe trong nháy mắt tràn ngập không khí tanh đàn nồng đậm.
Phương Đường còn chưa lấy lại tinh thần trong dư vị cao trào, Lục Nham lại tới hôn cô, hôn lên môi cô, ngón tay trêu chọc đầu vú cứng rắn của cô.
Trên mặt cô còn treo nước mắt sinh lý bị khoái cảm bức ra, bàn tay nhỏ bé vô lực đẩy anh, nghẹn lại mắng anh, "Lừa đảo... Nói chuyện không giữ lời..."
"Không có bắn trong miệng." Anh tỉ mỉ hôn cô, hơi thở dồn dập: "Sao tôi lại lừa gạt cậu? ”
Anh dụ dỗ vuốt ve cánh môi cô, khàn khàn hỏi: "Có muốn làm lần nữa không? ”
“Không!” Phương Đường đẩy anh ra, thanh âm mang theo tiếng mũi mềm mại sau khi khóc, "Tôi không bao giờ tin tưởng cậu nữa.”
Trong không khí truyền đến tiếng cười khẽ của Lục Nham, anh ôm chặt Phương Đường, áp đảo ở ghế sau, cánh tay chống lên mặt cô, cúi đầu ngậm môi cô hôn lên.
Phương Đường bị hôn đến tim đập thình thịch, trong xe tối tăm, cô không thấy rõ mặt anh, nhưng hết lần này tới lần khác trong đầu cô không thể ức chế nhớ tới đêm ở homestay, anh cũng là như vậy... Đè lên người cô, mút môi cô, sau đó vừa hung vừa nặng cắm vào trong cơ thể cô.
"Đang nghĩ gì?" Anh dường như biết cô đang suy nghĩ cái gì, mang theo bàn tay nóng bỏng rơi vào ngực cô, xoa nắn vân vê, không ngừng trêu chọc đầu vú nhạy cảm của cô.
Phương Đường ức chế tiếng rên rỉ vọt tới cổ họng, cắn môi phát ra tiếng run rẩy, "Cái gì. Tôi... Tôi không nghĩ gì cả. ”
"Có phải đang suy nghĩ cái này hay không." Thanh âm của anh mang theo trêu trọc rõ ràng, trong nháy mắt vừa mới hạ xuống, anh tách chân cô ra, trầm thân đâm vào, cả cây lút cán.
Phương Đường bị đâm đến cong người lên, kêu dài thành tiếng, "Ha a..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro