Thoải Mái Không...
Đông Ca
2024-11-04 01:22:38
Khi Phương Đường được ôm lên giường, ý thức đều tan rã.
Cả người cô dinh dính, trên thắt lưng trắng nõn tất cả đều là dấu ngón tay đỏ thẫm, hai chân run rẩy không đứng vững, khi bị Lục Nham đè lên giường từ phía sau cắm vào, ngay cả khí lực phản kháng của cô cũng không có, chỉ còn lại tiếng khóc yếu ớt.
"Hức... A... Ưm..."
Tiếng rên rỉ như khóc rơi vào không khí, thúc đẩy dục vọng của Lục Nham tăng vọt, bóp eo cô thao càng thêm tàn nhẫn.
"A... Đừng... Hỏng mất... Muốn đi tiểu... Đi ra..." Phương Đường bị cắm đến gần như điên cuồng lắc lắc đầu, ngón tay cô gắt gao xoắn ga giường dưới thân, gương mặt đầy nước mắt thét chói tai, bụng kịch liệt run rẩy, từng đợt từng đợt dâm thủy phun ra.
Cô nằm sấp trên giường thở hổn hển, cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ: "Lục Nham. Đừng... Nữa..."
Lục Nham bị cô kẹp đến nặng nề đâm vào người cô, lúc này mới dán lên eo cô nằm sấp trên người cô, ngón tay giữ chặt cằm cô, thở dốc hôn cô.
"Ngoài miệng nói không cần." Anh ác ý đâm cô, vùi sâu vào chỗ sâu nhất, giọng nói khàn khàn đến bốc hỏa, "Nơi này sao lại cắn chặt như vậy? ”
Phương Đường bị đâm đến run rẩy, da đầu tê dại từng trận, khoái cảm ngập đầu vô tận xông tới, cô cảm giác mình sắp chết, linh hồn đều phiêu ở giữa không trung.
"Hức..." Cô không chịu nổi mà khóc lên, "Lục Nham..."
Lục Nham ngậm lấy xương tai cô, đầu lưỡi quét vào lỗ tai cô mút lên, Phương Đường bị liếm đến cả người phát run, huyệt khẩu khẽ co rút phun ra một vũng mật dịch.
"Hừ..." Lục Nham bị kẹp đến kêu lên một tiếng, đầu răng cắn mạnh vào xương tai cô một chút, hơi thở thở hổn hển, "Đừng kẹp chặt như vậy..."
Phương Đường bị hơi thở nóng bỏng của anh phun vào lỗ tai đến cả người run rẩy, cô rụt cổ muốn né tránh anh, lại bị cánh tay dài của anh từ ngực siết chặt, bầu vú bị bóp biến dạng, lỗ tai bị anh mút cắn, vật cứng của anh càng hung hãn không ngừng thao làm trong cơ thể cô.
Khoái cảm dọc theo tứ chi rót vào đầu cô, cô bị thao đến nước mắt đầy mặt, cổ họng đều khóc khàn giọng, "Lục Nham. Không cần..."
Lục Nham giữ chặt eo cô, nặng nề đâm vào cánh hông cô mấy chục cái, lúc này mới rút ra đặt sau lưng cô thở hổn hển bắn tinh.
Cả người Phương Đường mềm nhũn vô lực nằm sấp trên giường, hai chân của cô còn đang chấn động lắc lư ở tần suất cao, huyệt khẩu còn chưa khép lại vẫn không ngừng tiết ra dâm thủy.
Lục Nham ôm cô vào lòng, hôn lên môi cô, giọng nói khàn khàn hỏi: "Có thoải mái không?”
Phương Đường không nhìn anh, cắn môi không nói lời nào.
Bàn tay anh xoa xoa cánh mông của cô, ngón tay thon dài trượt về phía huyệt khẩu của cô chọc vào, thân thể mảnh khảnh của cô bắt đầu run rẩy, bàn tay nhỏ bé mềm mại bắt lấy anh, "Lục Nham..."
"Có thoải mái không?" Anh cắm một ngón tay vào, bị nhiệt độ ẩm ướt chặt chẽ bao bọc, tính khí của anh cơ hồ là lập tức cứng rắn, thẳng tắp đâm vào mông cô.
Cô sợ không chịu nổi, đôi mắt đỏ như thỏ, vừa xấu hổ vừa gấp gáp nói, "... Thoải mái.”
Anh rút ngón tay ra, cúi đầu hôn lên môi cô, giọng nói cực kỳ khàn khàn, "Thật ngoan, thưởng một cây kẹo mút.”
Vừa dứt lời, anh đỡ tính khí đâm vào trong cơ thể cô.
Mãi cho đến buổi chiều, Phương Đường mới được đưa về nhà, chân cô mềm nhũn không đứng vững, đi lại đều run rẩy, ôm cặp sách mới trong ngực.
Bởi vì cái cặp sách để trên xe dính đầy nước dâm, bị Lục Nham cất lại, trên đường trở về anh đến cửa hàng mua cho cô một cái mới.
Ngoài đồ ăn vặt và đồ uống, trong cặp chứa thuốc chống viêm và một hộp thuốc mỡ.
Cô vừa về đến nhà đã khóa trái cửa, chui vào trong chăn.
Nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh Lục Nham cúi đầu liếm hoa huyệt cô, năm ngón tay xương khớp rõ ràng của anh giữ chặt chân cô, đầu lưỡi ra vào huyệt khẩu đỏ tươi, thanh âm vừa trầm vừa khàn.
"Còn đau không?"
Hoa huyệt cô bất giác lại bắt đầu chảy nước, cô kẹp chặt chân, nắm lấy ga giường nhỏ giọng mắng, "Khốn kiếp... Tên khốn... Đồ đểu! ”
Cả người cô dinh dính, trên thắt lưng trắng nõn tất cả đều là dấu ngón tay đỏ thẫm, hai chân run rẩy không đứng vững, khi bị Lục Nham đè lên giường từ phía sau cắm vào, ngay cả khí lực phản kháng của cô cũng không có, chỉ còn lại tiếng khóc yếu ớt.
"Hức... A... Ưm..."
Tiếng rên rỉ như khóc rơi vào không khí, thúc đẩy dục vọng của Lục Nham tăng vọt, bóp eo cô thao càng thêm tàn nhẫn.
"A... Đừng... Hỏng mất... Muốn đi tiểu... Đi ra..." Phương Đường bị cắm đến gần như điên cuồng lắc lắc đầu, ngón tay cô gắt gao xoắn ga giường dưới thân, gương mặt đầy nước mắt thét chói tai, bụng kịch liệt run rẩy, từng đợt từng đợt dâm thủy phun ra.
Cô nằm sấp trên giường thở hổn hển, cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ: "Lục Nham. Đừng... Nữa..."
Lục Nham bị cô kẹp đến nặng nề đâm vào người cô, lúc này mới dán lên eo cô nằm sấp trên người cô, ngón tay giữ chặt cằm cô, thở dốc hôn cô.
"Ngoài miệng nói không cần." Anh ác ý đâm cô, vùi sâu vào chỗ sâu nhất, giọng nói khàn khàn đến bốc hỏa, "Nơi này sao lại cắn chặt như vậy? ”
Phương Đường bị đâm đến run rẩy, da đầu tê dại từng trận, khoái cảm ngập đầu vô tận xông tới, cô cảm giác mình sắp chết, linh hồn đều phiêu ở giữa không trung.
"Hức..." Cô không chịu nổi mà khóc lên, "Lục Nham..."
Lục Nham ngậm lấy xương tai cô, đầu lưỡi quét vào lỗ tai cô mút lên, Phương Đường bị liếm đến cả người phát run, huyệt khẩu khẽ co rút phun ra một vũng mật dịch.
"Hừ..." Lục Nham bị kẹp đến kêu lên một tiếng, đầu răng cắn mạnh vào xương tai cô một chút, hơi thở thở hổn hển, "Đừng kẹp chặt như vậy..."
Phương Đường bị hơi thở nóng bỏng của anh phun vào lỗ tai đến cả người run rẩy, cô rụt cổ muốn né tránh anh, lại bị cánh tay dài của anh từ ngực siết chặt, bầu vú bị bóp biến dạng, lỗ tai bị anh mút cắn, vật cứng của anh càng hung hãn không ngừng thao làm trong cơ thể cô.
Khoái cảm dọc theo tứ chi rót vào đầu cô, cô bị thao đến nước mắt đầy mặt, cổ họng đều khóc khàn giọng, "Lục Nham. Không cần..."
Lục Nham giữ chặt eo cô, nặng nề đâm vào cánh hông cô mấy chục cái, lúc này mới rút ra đặt sau lưng cô thở hổn hển bắn tinh.
Cả người Phương Đường mềm nhũn vô lực nằm sấp trên giường, hai chân của cô còn đang chấn động lắc lư ở tần suất cao, huyệt khẩu còn chưa khép lại vẫn không ngừng tiết ra dâm thủy.
Lục Nham ôm cô vào lòng, hôn lên môi cô, giọng nói khàn khàn hỏi: "Có thoải mái không?”
Phương Đường không nhìn anh, cắn môi không nói lời nào.
Bàn tay anh xoa xoa cánh mông của cô, ngón tay thon dài trượt về phía huyệt khẩu của cô chọc vào, thân thể mảnh khảnh của cô bắt đầu run rẩy, bàn tay nhỏ bé mềm mại bắt lấy anh, "Lục Nham..."
"Có thoải mái không?" Anh cắm một ngón tay vào, bị nhiệt độ ẩm ướt chặt chẽ bao bọc, tính khí của anh cơ hồ là lập tức cứng rắn, thẳng tắp đâm vào mông cô.
Cô sợ không chịu nổi, đôi mắt đỏ như thỏ, vừa xấu hổ vừa gấp gáp nói, "... Thoải mái.”
Anh rút ngón tay ra, cúi đầu hôn lên môi cô, giọng nói cực kỳ khàn khàn, "Thật ngoan, thưởng một cây kẹo mút.”
Vừa dứt lời, anh đỡ tính khí đâm vào trong cơ thể cô.
Mãi cho đến buổi chiều, Phương Đường mới được đưa về nhà, chân cô mềm nhũn không đứng vững, đi lại đều run rẩy, ôm cặp sách mới trong ngực.
Bởi vì cái cặp sách để trên xe dính đầy nước dâm, bị Lục Nham cất lại, trên đường trở về anh đến cửa hàng mua cho cô một cái mới.
Ngoài đồ ăn vặt và đồ uống, trong cặp chứa thuốc chống viêm và một hộp thuốc mỡ.
Cô vừa về đến nhà đã khóa trái cửa, chui vào trong chăn.
Nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh Lục Nham cúi đầu liếm hoa huyệt cô, năm ngón tay xương khớp rõ ràng của anh giữ chặt chân cô, đầu lưỡi ra vào huyệt khẩu đỏ tươi, thanh âm vừa trầm vừa khàn.
"Còn đau không?"
Hoa huyệt cô bất giác lại bắt đầu chảy nước, cô kẹp chặt chân, nắm lấy ga giường nhỏ giọng mắng, "Khốn kiếp... Tên khốn... Đồ đểu! ”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro