Quân Hôn 70, Ngàn Dặm Theo Quân Ở Đại Viện: Trước Nhà Thủ Trưởng Có Đại Mỹ Nhân
Khác Thường
Dương Dịch Thần
2024-10-28 22:24:54
Ông ta vội vã đuổi theo, vừa hay nhìn thấy thím Vương hàng xóm mở cửa đi ra, không đợi đối phương hỏi, Vân Kiến Quốc đã lập tức lấy ra ba đồng đưa cho Vân Bắc: “Vân Bắc, đứa nhỏ này, bác chỉ nói trên người không mang theo tiền, đang định về phòng lấy tiền cho cháu, sao cháu lại chạy đi vay tiền thế?”
Nói xong ông ta lại nói với thím Vương: “Thím Vương, ngại quá, quấy rầy đến thím, Vân Bắc hiểu lầm, thím đừng để trong lòng.”
“À, thật sao?” Thím Vương nhìn qua Vân Lập Quốc, lại nhìn sang Vân Bắc, nói: “Thím nhớ hôm qua Vân Bắc dầm mưa, thím thấy…”
Không đợi thím Vương nói xong, Vân Kiến Quốc đã gấp gáp cắt ngang lời: “Đúng đúng, đúng vậy, đứa nhỏ Vân Bắc này bị ốm cũng không nói với chúng cháu, cháu cũng chỉ vừa mới biết thôi, nếu không đã sớm đưa nó đi bệnh viện rồi.”
“Thím Vương, cháu không nói chuyện với thím nữa, cháu dẫn nó đi khám bệnh.”
Nói xong Vân Kiến Quốc sốt ruột kéo Vân Bắc xuống lầu, sợ chậm một giây, cô lại nói ra thêm mấy lời bất lợi cho ông ta.
Nhìn dáng vẻ vội vàng đó của Vân Kiến Quốc, Vân Bắc không khỏi cười khẩy, quả nhiên mặt mũi chính là tử huyệt của Vân Kiến Quốc, xem ra sau này cô cần sử dụng nhiều hơn mới được.
Vân Bắc vừa nghĩ, vừa đi nhanh đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, cô cũng không tìm bác sĩ mà đi mua thẳng thuốc, bây giờ cô đã hạ sốt, chỉ là cơ thể còn có chút khó chịu, uống thuốc là được.
Bỏ ra năm hào mua thuốc, tiền còn lại cô giữ lấy.
Vì để phòng ngộ nhỡ, cô đi một chuyến đến ủy ban phường, lấy một bức thư giới thiệu nói rõ mình muốn đi lấy chồng ở chỗ rất xa.
Sở dĩ gấp như vậy cũng là vì đề phòng Vân Kiến Quốc trực tiếp báo danh cho cô xuống nông thôn.
Nếu như cô nhớ không lầm, tốp gần nhất xuống nông thôn là hai ngày sau.
Nếu như tên của cô bị báo lên, đến lúc đó cô không muốn đi cũng không được.
Đối với cả nhà Vân Kiến Quốc, Vân Bắc cảm thấy dù đề phòng như thế nào cũng không đủ.
Sau khi lấy được thư giới thiệu, cô lại cố ý đi một chuyến đến chỗ văn phòng thanh niên trí thức bên kia nói rõ tình huống của mình, cũng đưa thư giới thiệu cho đối phương xem, dặn người xử lý chỗ văn phòng thanh niên trí thức, nếu có người đến báo danh cho cô thì đừng tin.
Làm xong hai chuyện này, Vân Bắc về thẳng nhà.
Uống thuốc xong, Vân Bắc lên giường đi ngủ luôn.
Mà lúc này Vân Kiến Quốc đi đón vợ tan làm, ông ta cảm thấy Vân Bắc giống như biến thành người khác, cần đến bàn bạc với vợ, nhìn xem sau đó nên làm như thế nào.
Tiền là không thể cho, đồ vào túi ông ta, nào có đạo lý móc ra.
Vân Kiến Quốc đứng chờ vợ ở cổng nhà máy hơn một tiếng mới chờ được vợ tan làm.
Uông Tú Mỹ vừa ra đến cổng đã thấy chồng mình đứng chờ dưới gốc cây đại thụ, bà ta đi lên trước cười hỏi: “Sao anh lại đến đây, con nhóc chết tiệt kia đâu, tỉnh chưa?”
“Anh đến đón em tan làm, con nhóc chết tiệt kia đã sớm tỉnh, chẳng qua nó giống như biến thành người khác vậy, chẳng những ăn trứng gà trong bếp nhà mình, còn cầm dao ép anh phải đưa tiền tiết kiệm và tiền trợ cấp nhà thằng hai và em dâu trước kia cho nó.”
Nói xong ông ta lại nói với thím Vương: “Thím Vương, ngại quá, quấy rầy đến thím, Vân Bắc hiểu lầm, thím đừng để trong lòng.”
“À, thật sao?” Thím Vương nhìn qua Vân Lập Quốc, lại nhìn sang Vân Bắc, nói: “Thím nhớ hôm qua Vân Bắc dầm mưa, thím thấy…”
Không đợi thím Vương nói xong, Vân Kiến Quốc đã gấp gáp cắt ngang lời: “Đúng đúng, đúng vậy, đứa nhỏ Vân Bắc này bị ốm cũng không nói với chúng cháu, cháu cũng chỉ vừa mới biết thôi, nếu không đã sớm đưa nó đi bệnh viện rồi.”
“Thím Vương, cháu không nói chuyện với thím nữa, cháu dẫn nó đi khám bệnh.”
Nói xong Vân Kiến Quốc sốt ruột kéo Vân Bắc xuống lầu, sợ chậm một giây, cô lại nói ra thêm mấy lời bất lợi cho ông ta.
Nhìn dáng vẻ vội vàng đó của Vân Kiến Quốc, Vân Bắc không khỏi cười khẩy, quả nhiên mặt mũi chính là tử huyệt của Vân Kiến Quốc, xem ra sau này cô cần sử dụng nhiều hơn mới được.
Vân Bắc vừa nghĩ, vừa đi nhanh đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, cô cũng không tìm bác sĩ mà đi mua thẳng thuốc, bây giờ cô đã hạ sốt, chỉ là cơ thể còn có chút khó chịu, uống thuốc là được.
Bỏ ra năm hào mua thuốc, tiền còn lại cô giữ lấy.
Vì để phòng ngộ nhỡ, cô đi một chuyến đến ủy ban phường, lấy một bức thư giới thiệu nói rõ mình muốn đi lấy chồng ở chỗ rất xa.
Sở dĩ gấp như vậy cũng là vì đề phòng Vân Kiến Quốc trực tiếp báo danh cho cô xuống nông thôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu như cô nhớ không lầm, tốp gần nhất xuống nông thôn là hai ngày sau.
Nếu như tên của cô bị báo lên, đến lúc đó cô không muốn đi cũng không được.
Đối với cả nhà Vân Kiến Quốc, Vân Bắc cảm thấy dù đề phòng như thế nào cũng không đủ.
Sau khi lấy được thư giới thiệu, cô lại cố ý đi một chuyến đến chỗ văn phòng thanh niên trí thức bên kia nói rõ tình huống của mình, cũng đưa thư giới thiệu cho đối phương xem, dặn người xử lý chỗ văn phòng thanh niên trí thức, nếu có người đến báo danh cho cô thì đừng tin.
Làm xong hai chuyện này, Vân Bắc về thẳng nhà.
Uống thuốc xong, Vân Bắc lên giường đi ngủ luôn.
Mà lúc này Vân Kiến Quốc đi đón vợ tan làm, ông ta cảm thấy Vân Bắc giống như biến thành người khác, cần đến bàn bạc với vợ, nhìn xem sau đó nên làm như thế nào.
Tiền là không thể cho, đồ vào túi ông ta, nào có đạo lý móc ra.
Vân Kiến Quốc đứng chờ vợ ở cổng nhà máy hơn một tiếng mới chờ được vợ tan làm.
Uông Tú Mỹ vừa ra đến cổng đã thấy chồng mình đứng chờ dưới gốc cây đại thụ, bà ta đi lên trước cười hỏi: “Sao anh lại đến đây, con nhóc chết tiệt kia đâu, tỉnh chưa?”
“Anh đến đón em tan làm, con nhóc chết tiệt kia đã sớm tỉnh, chẳng qua nó giống như biến thành người khác vậy, chẳng những ăn trứng gà trong bếp nhà mình, còn cầm dao ép anh phải đưa tiền tiết kiệm và tiền trợ cấp nhà thằng hai và em dâu trước kia cho nó.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro