Quân Hôn 70, Ngàn Dặm Theo Quân Ở Đại Viện: Trước Nhà Thủ Trưởng Có Đại Mỹ Nhân
Nó Đúng Là Dám...
Dương Dịch Thần
2024-10-28 22:24:54
“Cái gì? Nó đúng là dám nghĩ, thứ này đến trong tay chúng ta, nó còn muốn lấy về?” Sắc mặt của Uuông Tú Mỹ trở nên khó coi.
Nếu không phải nể mặt đống tiền đó, sao bà ta có thể nuôi con nhóc chết tiệt kia, chẳng qua bây giờ cũng tốt, mặc dù bọn họ nuôi con nhóc chết tiệt kia mấy năm, nhà họ ở, tiền trong tay, công việc cũng đến tay.
Hiện tại đối với bọn họ mà nói, con nhóc chết tiệt kia chẳng có tác dụng gì nữa, cho nên bà ta phải nhanh chóng tìm lý do đuổi cô ra ngoài.
“Anh cũng nghĩ như vậy, chẳng qua nếu như không cho nó, nó chắc chắn sẽ ầm ĩ, em không biết đâu, hôm nay nó nói muốn đi mua thuốc, anh không đưa tiền, nó thế mà sang nhà thím Vương hàng xóm để vay.”
“Nghe anh nói như thế, lá gan của con nhóc chết tiệt kia trái lại lớn hơn, trước kia, nó đâu dám làm thế.”
“Đúng đó, có lẽ công việc bị Vân Tuyết lấy đi, kích thích đến nó chứ sao.”
“Có khả năng là vậy, chẳng qua cho dù là tiền hay là công việc, đều chỉ có thể là của nhà chúng ta, cho nên chúng ta phải nghĩ cách đuổi cô ta đi.”
“Buổi chiều anh nói chuyện với nó, hỏi nó là xuống nông thôn hay lấy chồng, nó nói phải cân nhắc, đến bây giờ còn chưa cho anh câu trả lời.”
“Con nhóc chết tiệt kia đã như vậy rồi, anh còn phải chờ sự đồng ý của nó sao? Anh có ngốc không vậy? Đương nhiên là ở đâu khổ thì tống nó qua đó, còn đối tượng kết hôn kia của nó, đã bao nhiêu năm qua rồi, cũng chẳng có tin tức gì, còn không biết người ta đã kết hôn hay chưa, so với việc mang đến phiền phức cho người ta, còn chẳng bằng trực tiếp để con nhóc kia xuống nông thôn.”
“Chờ nó xuống nông thôn, em xem nó còn nhảy nhót như thế nào nữa.”
“Được, nghe em, ngày mai anh đi báo danh cho nó xuống nông thôn.”
Vân Bắc không biết chỉ nói mấy câu, hai vợ chồng Uông Tú Mỹ đã quyết định chỗ đi cho cô.
Chẳng qua may mắn cô đã sớm chào hỏi qua, hai người này muốn tính toán cô cũng không dễ dàng như vậy.
Bởi vì đã quyết định xong để Vân Bắc báo danh xuống nông thôn, vì thế sau khi hai vợ chồng về, không ai đi tìm Vân Bắc gây chuyện, thậm chí cũng không bắt cô giúp đỡ lúc nấu cơm, lúc ăn cơm nhìn thấy cô còn chưa ra, còn lần đầu tiên đi gọi cô.
Trái lại là Vân Tuyết, nhìn thấy thái độ của cha mẹ với Vân Bắc thay đổi hẳn, có chút không vui, lúc ăn cơm còn quái gở nói: “Vân Bắc, bây giờ đãi ngộ của cô còn tốt hơn cả đứa con ruột là tôi đấy.”
“Thật sao? Cô trả lại công việc cho tôi, tôi trả lại đãi ngộ cho cô, sao nào?”
Một câu chặn họng Vân Tuyết không nói được gì nữa.
Uông Tú Mỹ nghe Vân Bắc phản bác, không nhịn được nhìn qua cô, nghĩ thầm, xem ra chồng bà ta không có lừa bà ta, mồm mép Vân Bắc này đúng là trở nên nhanh mồm nhanh miệng không ít.
Nếu không phải nể mặt đống tiền đó, sao bà ta có thể nuôi con nhóc chết tiệt kia, chẳng qua bây giờ cũng tốt, mặc dù bọn họ nuôi con nhóc chết tiệt kia mấy năm, nhà họ ở, tiền trong tay, công việc cũng đến tay.
Hiện tại đối với bọn họ mà nói, con nhóc chết tiệt kia chẳng có tác dụng gì nữa, cho nên bà ta phải nhanh chóng tìm lý do đuổi cô ra ngoài.
“Anh cũng nghĩ như vậy, chẳng qua nếu như không cho nó, nó chắc chắn sẽ ầm ĩ, em không biết đâu, hôm nay nó nói muốn đi mua thuốc, anh không đưa tiền, nó thế mà sang nhà thím Vương hàng xóm để vay.”
“Nghe anh nói như thế, lá gan của con nhóc chết tiệt kia trái lại lớn hơn, trước kia, nó đâu dám làm thế.”
“Đúng đó, có lẽ công việc bị Vân Tuyết lấy đi, kích thích đến nó chứ sao.”
“Có khả năng là vậy, chẳng qua cho dù là tiền hay là công việc, đều chỉ có thể là của nhà chúng ta, cho nên chúng ta phải nghĩ cách đuổi cô ta đi.”
“Buổi chiều anh nói chuyện với nó, hỏi nó là xuống nông thôn hay lấy chồng, nó nói phải cân nhắc, đến bây giờ còn chưa cho anh câu trả lời.”
“Con nhóc chết tiệt kia đã như vậy rồi, anh còn phải chờ sự đồng ý của nó sao? Anh có ngốc không vậy? Đương nhiên là ở đâu khổ thì tống nó qua đó, còn đối tượng kết hôn kia của nó, đã bao nhiêu năm qua rồi, cũng chẳng có tin tức gì, còn không biết người ta đã kết hôn hay chưa, so với việc mang đến phiền phức cho người ta, còn chẳng bằng trực tiếp để con nhóc kia xuống nông thôn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chờ nó xuống nông thôn, em xem nó còn nhảy nhót như thế nào nữa.”
“Được, nghe em, ngày mai anh đi báo danh cho nó xuống nông thôn.”
Vân Bắc không biết chỉ nói mấy câu, hai vợ chồng Uông Tú Mỹ đã quyết định chỗ đi cho cô.
Chẳng qua may mắn cô đã sớm chào hỏi qua, hai người này muốn tính toán cô cũng không dễ dàng như vậy.
Bởi vì đã quyết định xong để Vân Bắc báo danh xuống nông thôn, vì thế sau khi hai vợ chồng về, không ai đi tìm Vân Bắc gây chuyện, thậm chí cũng không bắt cô giúp đỡ lúc nấu cơm, lúc ăn cơm nhìn thấy cô còn chưa ra, còn lần đầu tiên đi gọi cô.
Trái lại là Vân Tuyết, nhìn thấy thái độ của cha mẹ với Vân Bắc thay đổi hẳn, có chút không vui, lúc ăn cơm còn quái gở nói: “Vân Bắc, bây giờ đãi ngộ của cô còn tốt hơn cả đứa con ruột là tôi đấy.”
“Thật sao? Cô trả lại công việc cho tôi, tôi trả lại đãi ngộ cho cô, sao nào?”
Một câu chặn họng Vân Tuyết không nói được gì nữa.
Uông Tú Mỹ nghe Vân Bắc phản bác, không nhịn được nhìn qua cô, nghĩ thầm, xem ra chồng bà ta không có lừa bà ta, mồm mép Vân Bắc này đúng là trở nên nhanh mồm nhanh miệng không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro