Quân Hôn 70: Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Tôi Trở Thành Bảo Bối Trong Lòng Bàn Tay
Chương 22
2024-11-03 11:30:01
Có nên tra hỏi cô ấy, hay là tiếp cận cô ấy một cách lặng lẽ?
Anh không chắc chắn.
Du Hướng Vãn mệt mỏi đi đến cửa nhà thì nhìn thấy bóng dáng mặc quân phục màu xanh lục kia.
Cô nhìn sang, Lục Ứng Tranh cũng đang nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
Ánh mắt sắc bén vô cùng.
Du Hướng Vãn thầm nghi ngờ trong lòng.
【Sao lại nhìn tôi như nhìn tội phạm vậy? Tôi đâu phải tội phạm, tôi là công dân tốt tuân thủ pháp luật!】
Lục Ứng Tranh giật thót tim, trên mặt vẫn bình tĩnh quan sát thêm vài giây rồi mới thu hồi ánh mắt.
Bị tiếng lòng của Du Hướng Vãn nhắc nhở, đầu óc anh bỗng nhiên sáng suốt hơn rất nhiều.
Đúng vậy, nếu như điều kiện ban đầu của cô ấy tốt như vậy thì sao phải đến đây?
Cho nên, rất có thể cô ấy không phải là tự nguyện.
Hơn nữa, cô ấy tự nhận mình tuân thủ pháp luật, là người tốt.
Không phải Lục Ứng Tranh tự cao tự đại, anh đã từng bắt cả những tên tội phạm hung ác, gặp qua đủ loại người.
Phân biệt một người là người tốt thật sự hay là đang giả vờ, anh vẫn là có bản lĩnh.
Đối phương nói thật hay nói dối, anh cũng có thể nhìn ra được.
Anh chưa từng cảm nhận được ác ý từ Du Hướng Vãn.
Mà khi cô ấy nói tiếng lòng rằng mình là người tốt, anh cũng có thể nhìn ra được cô ấy không hề nói dối.
Chính sự mâu thuẫn này đã khiến tình hình trước mắt trở nên khó xử hơn.
Nhìn theo bóng dáng Du Hướng Vãn đi vào nhà, anh lại nghe thấy tiếng chào hỏi từ nhà bên cạnh, nghe có vẻ như Du Hướng Vãn và người nhà rất hòa thuận.
Chỉ có một mình anh nghe được tiếng lòng của Du Hướng Vãn, nói cách khác, anh không có chứng cứ nào chứng minh được Du Hướng Vãn trước mắt này đã bị “Thay mận đổi đào”.
Nếu như thật sự nói ra chuyện mình có thể nghe được tiếng lòng, có khi anh lại là người bị đưa đi kiểm tra đầu óc trước.
Thật là khó giải quyết.
Lục Ứng Tranh thu hồi tầm mắt.
Anh đang định đóng cửa thì vô tình quay đầu lại, lại nhìn thấy một cái đầu sau cánh cửa nhà bếp co rụt lại.
Lục Ứng Tranh: …
“Cạch”, khóa cửa lại.
Lục Ứng Tranh sải bước dài, đi vào bếp.
“Lục Ứng Tiêu.”
Du Thúy Lan lập tức ôm chầm lấy cô con gái nhỏ, trừng mắt nhìn con trai: “Làm gì đấy?”
Lục Ứng Tiêu vùi mặt vào lòng Du Thúy Lan, để lộ ra cái gáy đen nhánh.
Lục Ứng Tranh bất lực.
Anh còn chưa nói gì, chỉ mới gọi tên em gái thôi mà mẹ đã như vậy rồi.
Cô em gái này nhỏ hơn anh những mười lăm tuổi.
Năm cô bé sinh ra, anh đã là một cậu bé choai choai rồi.
Lúc anh đi lính, cô bé còn chưa biết gì.
Hơn nữa, mẹ vẫn luôn nói, em gái rất nhút nhát, ngoài việc đi học thì gần như không ra khỏi nhà, cũng không nói chuyện với người ngoài.
Lục Ứng Tranh cảm thấy, đối với em gái mà nói thì anh cũng là người từ bên ngoài về.
Nhưng dù sao đây cũng là em gái của anh, sao anh có thể không yêu thương được?
Lục Ứng Tranh thở dài: “Vừa nãy con bé nhìn con làm gì vậy?”
Du Thúy Lan lập tức nói: “Là mẹ bảo con bé nhìn đấy.”
Vừa nhắc đến chuyện này, Du Thúy Lan liền phấn khích hẳn lên.
“Vừa nãy con cố ý đứng ở cửa đợi Vãn Vãn à? Tiêu Tiêu nói nhìn thấy Vãn Vãn đi ngang qua cửa.”
Lục Ứng Tranh: "…"
Anh đúng là cố ý đợi Du Hướng Vãn, nhưng tuyệt đối không phải là kiểu “đợi” mà Du Thúy Lan nói.
Anh không chắc chắn.
Du Hướng Vãn mệt mỏi đi đến cửa nhà thì nhìn thấy bóng dáng mặc quân phục màu xanh lục kia.
Cô nhìn sang, Lục Ứng Tranh cũng đang nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
Ánh mắt sắc bén vô cùng.
Du Hướng Vãn thầm nghi ngờ trong lòng.
【Sao lại nhìn tôi như nhìn tội phạm vậy? Tôi đâu phải tội phạm, tôi là công dân tốt tuân thủ pháp luật!】
Lục Ứng Tranh giật thót tim, trên mặt vẫn bình tĩnh quan sát thêm vài giây rồi mới thu hồi ánh mắt.
Bị tiếng lòng của Du Hướng Vãn nhắc nhở, đầu óc anh bỗng nhiên sáng suốt hơn rất nhiều.
Đúng vậy, nếu như điều kiện ban đầu của cô ấy tốt như vậy thì sao phải đến đây?
Cho nên, rất có thể cô ấy không phải là tự nguyện.
Hơn nữa, cô ấy tự nhận mình tuân thủ pháp luật, là người tốt.
Không phải Lục Ứng Tranh tự cao tự đại, anh đã từng bắt cả những tên tội phạm hung ác, gặp qua đủ loại người.
Phân biệt một người là người tốt thật sự hay là đang giả vờ, anh vẫn là có bản lĩnh.
Đối phương nói thật hay nói dối, anh cũng có thể nhìn ra được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh chưa từng cảm nhận được ác ý từ Du Hướng Vãn.
Mà khi cô ấy nói tiếng lòng rằng mình là người tốt, anh cũng có thể nhìn ra được cô ấy không hề nói dối.
Chính sự mâu thuẫn này đã khiến tình hình trước mắt trở nên khó xử hơn.
Nhìn theo bóng dáng Du Hướng Vãn đi vào nhà, anh lại nghe thấy tiếng chào hỏi từ nhà bên cạnh, nghe có vẻ như Du Hướng Vãn và người nhà rất hòa thuận.
Chỉ có một mình anh nghe được tiếng lòng của Du Hướng Vãn, nói cách khác, anh không có chứng cứ nào chứng minh được Du Hướng Vãn trước mắt này đã bị “Thay mận đổi đào”.
Nếu như thật sự nói ra chuyện mình có thể nghe được tiếng lòng, có khi anh lại là người bị đưa đi kiểm tra đầu óc trước.
Thật là khó giải quyết.
Lục Ứng Tranh thu hồi tầm mắt.
Anh đang định đóng cửa thì vô tình quay đầu lại, lại nhìn thấy một cái đầu sau cánh cửa nhà bếp co rụt lại.
Lục Ứng Tranh: …
“Cạch”, khóa cửa lại.
Lục Ứng Tranh sải bước dài, đi vào bếp.
“Lục Ứng Tiêu.”
Du Thúy Lan lập tức ôm chầm lấy cô con gái nhỏ, trừng mắt nhìn con trai: “Làm gì đấy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Ứng Tiêu vùi mặt vào lòng Du Thúy Lan, để lộ ra cái gáy đen nhánh.
Lục Ứng Tranh bất lực.
Anh còn chưa nói gì, chỉ mới gọi tên em gái thôi mà mẹ đã như vậy rồi.
Cô em gái này nhỏ hơn anh những mười lăm tuổi.
Năm cô bé sinh ra, anh đã là một cậu bé choai choai rồi.
Lúc anh đi lính, cô bé còn chưa biết gì.
Hơn nữa, mẹ vẫn luôn nói, em gái rất nhút nhát, ngoài việc đi học thì gần như không ra khỏi nhà, cũng không nói chuyện với người ngoài.
Lục Ứng Tranh cảm thấy, đối với em gái mà nói thì anh cũng là người từ bên ngoài về.
Nhưng dù sao đây cũng là em gái của anh, sao anh có thể không yêu thương được?
Lục Ứng Tranh thở dài: “Vừa nãy con bé nhìn con làm gì vậy?”
Du Thúy Lan lập tức nói: “Là mẹ bảo con bé nhìn đấy.”
Vừa nhắc đến chuyện này, Du Thúy Lan liền phấn khích hẳn lên.
“Vừa nãy con cố ý đứng ở cửa đợi Vãn Vãn à? Tiêu Tiêu nói nhìn thấy Vãn Vãn đi ngang qua cửa.”
Lục Ứng Tranh: "…"
Anh đúng là cố ý đợi Du Hướng Vãn, nhưng tuyệt đối không phải là kiểu “đợi” mà Du Thúy Lan nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro