Quân Hôn 70: Sau Khi Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng, Tôi Trở Thành Bảo Bối Trong Lòng Bàn Tay
Chương 23
2024-11-03 11:30:01
Sự thật trước mắt không thể chối cãi, Du Thúy Lan động lòng, bà càng thêm hăng hái, muốn kích thích con trai một chút, để nó nhanh chóng hành động.
“Mẹ đã nói là con thích con bé rồi mà? Không thích con bé thì sao lại đợi ở cửa nhìn người ta chứ?”
“Haizz, con chỉ có mấy ngày nghỉ phép thôi, đợi đến lúc con quay về, con bé Vãn Vãn muốn lấy ai thì lấy.”
“Mẹ nghe nói ở thành phố cũng có người theo đuổi Vãn Vãn đấy, biết đâu đến lúc đó Vãn Vãn lại theo người ta đến thành phố lớn nào đó, xem con còn đến đâu mà nhìn nữa!”
Lục Ứng Tranh sững người.
Đúng vậy, nếu như anh đi rồi thì phải làm sao?
Du Hướng Vãn đúng là không phải người xấu, nhưng nghe tiếng lòng của cô ấy, anh biết cô ấy là người có thể gây chuyện.
Nhỡ đâu thật sự xảy ra chuyện gì, mẹ và em gái đều ở ngay cạnh nhà, anh xa lắc xa lơ, làm sao cứu được?
Du Hướng Vãn vừa về đến nhà liền đóng cửa sân lại.
Hướng Hồng thấy thế bèn mắng: “Trời còn chưa tối, đóng cửa sân làm gì?”
Ban ngày, người dân trong thôn thường không đóng cửa sân.
Du Hướng Vãn biết Lục Ứng Tranh có ấn tượng rất tốt với Hướng Hồng, cô không có nói là Lục Ứng Tranh cứ nhìn chằm chằm mình, chỉ nói: “Dù sao thì mọi người trong nhà đều đã về rồi, con đóng cửa lại, mẹ cũng không cần phải đóng nữa.”
Hướng Hồng: “Con còn biết là mọi người trong nhà đều đã về rồi à, mẹ còn tưởng là con sẽ đợi đến khi cả nhà ăn cơm tối xong mới chịu về chứ.”
Du Hướng Vãn xoa xoa cổ tay.
Cô cũng muốn về sớm một chút, nhưng mà cơ thể mệt mỏi quá!
Du Hướng Vãn vừa rửa tay vừa nghe tiếng Hướng Hồng lải nhải.
Bây giờ ở nông thôn cơ bản đều không dùng xà phòng, cô có bệnh sạch sẽ cũng đành chịu, chỉ có thể rửa nhiều lần một chút.
“Được rồi, rửa tróc da hết rồi, mau vào ăn cơm đi!” Hướng Hồng tắt vòi nước, gọi cô vào nhà.
“Lời vừa rồi mẹ nói, con có nghe thấy không?”
Du Hướng Vãn cầm đũa lên, xác định là sạch sẽ rồi mới liên tục đáp: “Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, mẹ bảo con sửa sang lại đồ mới mua, để đưa cho chị dâu tương lai.”
Du Hướng Thần bị rám nắng đến nỗi khuôn mặt đen nhẻm cũng đỏ bừng lên, xấu hổ cúi đầu lùa hết cơm trong bát.
“Mẹ yên tâm đi,” Du Hướng Vãn liếc nhìn người anh trai ngây thơ, nói: “Đồ của con đều chưa dùng qua, chắc chắn chị dâu sẽ thích.”
Chuyện tình cảm của Du Hướng Thần nói ra cũng hơi dài dòng.
Người trong lòng của anh ấy tên là Lê Ngọc Mai, kỳ thật hai người đã phải lòng nhau từ bảy năm trước.
Nhưng mà nhà cô ấy chỉ còn lại một người em trai kém thông minh và một người cha bị liệt, cô ấy nhất quyết nói phải đợi đến khi em trai mười tám tuổi trưởng thành, có thể gánh vác gia đình rồi mới chịu lấy chồng.
Du Hướng Thần là người si tình, vừa về nhà đã nói với Du Đại Dân và Hướng Hồng rằng nếu không lấy được cô ấy thì anh ấy sẽ không lấy ai khác.
Du Đại Dân và Hướng Hồng tuy cường thế nhưng không cố chấp.
Một là vì cô gái kia thật sự rất tốt, phẩm hạnh tốt, tính cách cũng tốt, hai là vì con trai thật sự rất thích cô gái đó, đã muốn đợi thì cứ để nó đợi.
Cứ như vậy, kéo dài đến tận năm nay.
Năm nay, em trai của Lê Ngọc Mai đã đủ mười tám tuổi, đáng lẽ nhà họ Du đã chuẩn bị đủ tiền để tổ chức hôn lễ cho Du Hướng Thần, ai ngờ Du Hướng Vãn đột nhiên xen ngang, nhất quyết muốn gả cho Trâu Kiến Văn trước, còn muốn tổ chức thật linh đình.
“Mẹ đã nói là con thích con bé rồi mà? Không thích con bé thì sao lại đợi ở cửa nhìn người ta chứ?”
“Haizz, con chỉ có mấy ngày nghỉ phép thôi, đợi đến lúc con quay về, con bé Vãn Vãn muốn lấy ai thì lấy.”
“Mẹ nghe nói ở thành phố cũng có người theo đuổi Vãn Vãn đấy, biết đâu đến lúc đó Vãn Vãn lại theo người ta đến thành phố lớn nào đó, xem con còn đến đâu mà nhìn nữa!”
Lục Ứng Tranh sững người.
Đúng vậy, nếu như anh đi rồi thì phải làm sao?
Du Hướng Vãn đúng là không phải người xấu, nhưng nghe tiếng lòng của cô ấy, anh biết cô ấy là người có thể gây chuyện.
Nhỡ đâu thật sự xảy ra chuyện gì, mẹ và em gái đều ở ngay cạnh nhà, anh xa lắc xa lơ, làm sao cứu được?
Du Hướng Vãn vừa về đến nhà liền đóng cửa sân lại.
Hướng Hồng thấy thế bèn mắng: “Trời còn chưa tối, đóng cửa sân làm gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ban ngày, người dân trong thôn thường không đóng cửa sân.
Du Hướng Vãn biết Lục Ứng Tranh có ấn tượng rất tốt với Hướng Hồng, cô không có nói là Lục Ứng Tranh cứ nhìn chằm chằm mình, chỉ nói: “Dù sao thì mọi người trong nhà đều đã về rồi, con đóng cửa lại, mẹ cũng không cần phải đóng nữa.”
Hướng Hồng: “Con còn biết là mọi người trong nhà đều đã về rồi à, mẹ còn tưởng là con sẽ đợi đến khi cả nhà ăn cơm tối xong mới chịu về chứ.”
Du Hướng Vãn xoa xoa cổ tay.
Cô cũng muốn về sớm một chút, nhưng mà cơ thể mệt mỏi quá!
Du Hướng Vãn vừa rửa tay vừa nghe tiếng Hướng Hồng lải nhải.
Bây giờ ở nông thôn cơ bản đều không dùng xà phòng, cô có bệnh sạch sẽ cũng đành chịu, chỉ có thể rửa nhiều lần một chút.
“Được rồi, rửa tróc da hết rồi, mau vào ăn cơm đi!” Hướng Hồng tắt vòi nước, gọi cô vào nhà.
“Lời vừa rồi mẹ nói, con có nghe thấy không?”
Du Hướng Vãn cầm đũa lên, xác định là sạch sẽ rồi mới liên tục đáp: “Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, mẹ bảo con sửa sang lại đồ mới mua, để đưa cho chị dâu tương lai.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Du Hướng Thần bị rám nắng đến nỗi khuôn mặt đen nhẻm cũng đỏ bừng lên, xấu hổ cúi đầu lùa hết cơm trong bát.
“Mẹ yên tâm đi,” Du Hướng Vãn liếc nhìn người anh trai ngây thơ, nói: “Đồ của con đều chưa dùng qua, chắc chắn chị dâu sẽ thích.”
Chuyện tình cảm của Du Hướng Thần nói ra cũng hơi dài dòng.
Người trong lòng của anh ấy tên là Lê Ngọc Mai, kỳ thật hai người đã phải lòng nhau từ bảy năm trước.
Nhưng mà nhà cô ấy chỉ còn lại một người em trai kém thông minh và một người cha bị liệt, cô ấy nhất quyết nói phải đợi đến khi em trai mười tám tuổi trưởng thành, có thể gánh vác gia đình rồi mới chịu lấy chồng.
Du Hướng Thần là người si tình, vừa về nhà đã nói với Du Đại Dân và Hướng Hồng rằng nếu không lấy được cô ấy thì anh ấy sẽ không lấy ai khác.
Du Đại Dân và Hướng Hồng tuy cường thế nhưng không cố chấp.
Một là vì cô gái kia thật sự rất tốt, phẩm hạnh tốt, tính cách cũng tốt, hai là vì con trai thật sự rất thích cô gái đó, đã muốn đợi thì cứ để nó đợi.
Cứ như vậy, kéo dài đến tận năm nay.
Năm nay, em trai của Lê Ngọc Mai đã đủ mười tám tuổi, đáng lẽ nhà họ Du đã chuẩn bị đủ tiền để tổ chức hôn lễ cho Du Hướng Thần, ai ngờ Du Hướng Vãn đột nhiên xen ngang, nhất quyết muốn gả cho Trâu Kiến Văn trước, còn muốn tổ chức thật linh đình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro