Quân Hôn 70, Thanh Niên Tri Thức Yêu Kiều Hay Trêu Chọc Tháo Hán
A
2024-09-05 14:31:23
Cô đậy nắp hộp sắt lại, sau đó như không có chuyện gì, đi ra nhà vệ sinh phía sau để rửa mặt.
Đợi đến lúc cô rửa mặt quay về thì Văn Phong cũng đã đốn củi xong, anh đang vác một đống củi mới đi về phía bên này.
Hai người chạm mặt nhau, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Văn Phong vẫn luôn theo thói quen cúi đầu xuống, né tránh ánh mắt của cô.
Tống Điềm Chi lau tóc.
Nhìn bóng lưng anh một mình đi vào trong, cô không khỏi bực bội nghĩ: 'Chẳng lẽ cô đáng sợ đến vậy sao? Dạo gần đây cô cũng đâu có ngược đãi anh, ngay cả cái roi ngày đó cô cũng đã vứt đi rồi, bây giờ muốn tìm cũng chẳng biết nó đang ở xó xỉnh nào nữa, nhưng sao anh vẫn còn sợ cô đến vậy?
Hay là do cô trông quá đáng sợ?
Tống Điềm Chi bắt đầu tự nghi ngờ bản thân, cô lại quay vào nhà vệ sinh, cầm cái gương vỡ trong đó soi soi vào mặt mình.
Làn da đen nhẻm đầy nốt mẩn đỏ của cô gái trong gương mấy hôm trước giờ đã khôi phục lại như cũ, trông đầy collagen, trắng nõn nà, ngay cả vùng da bị cháy nắng ở cổ cũng đã gần như khỏi hẳn…
Đâu có đáng sợ?
Tống Điềm Chi bèn làm mặt quỷ với chính mình trong gương.
Cô cũng có phải quỷ cái đâu…
Ai ngờ, ngay giây tiếp theo, tấm rèm nhà vệ sinh lại bị anh vén lên, Văn Phong hớt hải chạy vào, trên tay còn bưng cái bát sứt mẻ.
Câu đầu tiên anh nói là: “Trong bát của cô có thịt.”
Tay Tống Điềm Chi run lên, nhưng vẫn giữ nguyên động tác soi gương lúc nãy: "Có thịt, đúng rồi, sao thế?”
Chính tay cô bỏ vào, không có mới lạ.
Ai dè Văn Phong lại đưa cái bát trong tay cho cô.
“... Làm gì vậy?” Tống Điềm Chi ngẩn người.
Văn Phong…
Là muốn đưa cho cô ăn sao?
“Cô ăn đi.”
Quả nhiên là vậy.
Dường như Văn Phong không biết nói gì hơn, chỉ đặt bát lên trên nắp chum nước bên cạnh rồi bỏ bát lại đi ra ngoài.
Tống Điềm Chi muốn ngăn cũng không kịp, vội vàng đặt gương xuống rồi cầm bát lên đuổi theo anh.
“Văn Phong, anh đợi đã... Đây là thịt mà các đồng chí thanh niên trí thức đưa tôi để cảm ơn anh vì hôm nay đã giúp bọn họ, còn bảo tôi nhất định mang về cho anh đấy.”
Văn Phong chỉ cúi đầu làm việc, giống như không nghe thấy cô nói gì.
Tống Điềm Chi cố ý trừng mắt nhìn anh một cái, đặt bát lên bàn: "Anh muốn ăn thì ăn, không ăn thì để đến mai cũng hỏng, lúc đó tôi sẽ đổ đi đấy.”
“Phí phạm thức ăn."
Cuối cùng anh cũng bất bình lên tiếng.
Tống Điềm Chi hừ một tiếng: “Anh không ăn thì chính là anh đang lãng phí thức ăn, đâu có liên quan gì đến tôi, tôi làm cho anh ăn, anh không ăn thì trách ai được?"
“…”
Văn Phong im lặng dọn dẹp củi lửa, Tống Điềm Chi cố ý đẩy anh một cái: "Rốt cuộc anh có ăn không? Không ăn thì tôi đổ đi đấy."
Lời còn chưa dứt, người đàn ông đột nhiên đứng dậy, cầm lấy bát trên bàn, chỉ mấy miếng đã ăn hết thịt bên trong.
Vừa đặt bát xuống, một chiếc khăn tay màu xanh nhạt đưa đến trước mặt anh.
Tống Điềm Chi đưa tay ra: “Lau miệng đi, tôi còn để dành cho anh ít nước, đi rửa mặt mũi rồi ngủ đi.”
Văn Phong nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay có hoa văn tinh xảo rõ ràng không thuộc về thôn làng này, anh chưa từng thấy bao giờ nên có chút sững sờ, trong ấn tượng của anh chưa từng thấy qua thứ này.
Anh cúi đầu, cũng không thể nhìn ra biểu cảm gì, sau đó tùy ý dùng tay áo lau khóe miệng, vội vàng dọn bát đũa đi ra nhà xí phía sau.
Tống Điềm Chi bị xem như gan lừa phổi phèo, bị người ta phớt lờ một cách khó hiểu.
Thật khó sống chung mà.
Cô cất khăn tay, nằm xuống giường ngủ.
Đợi đến lúc cô rửa mặt quay về thì Văn Phong cũng đã đốn củi xong, anh đang vác một đống củi mới đi về phía bên này.
Hai người chạm mặt nhau, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Văn Phong vẫn luôn theo thói quen cúi đầu xuống, né tránh ánh mắt của cô.
Tống Điềm Chi lau tóc.
Nhìn bóng lưng anh một mình đi vào trong, cô không khỏi bực bội nghĩ: 'Chẳng lẽ cô đáng sợ đến vậy sao? Dạo gần đây cô cũng đâu có ngược đãi anh, ngay cả cái roi ngày đó cô cũng đã vứt đi rồi, bây giờ muốn tìm cũng chẳng biết nó đang ở xó xỉnh nào nữa, nhưng sao anh vẫn còn sợ cô đến vậy?
Hay là do cô trông quá đáng sợ?
Tống Điềm Chi bắt đầu tự nghi ngờ bản thân, cô lại quay vào nhà vệ sinh, cầm cái gương vỡ trong đó soi soi vào mặt mình.
Làn da đen nhẻm đầy nốt mẩn đỏ của cô gái trong gương mấy hôm trước giờ đã khôi phục lại như cũ, trông đầy collagen, trắng nõn nà, ngay cả vùng da bị cháy nắng ở cổ cũng đã gần như khỏi hẳn…
Đâu có đáng sợ?
Tống Điềm Chi bèn làm mặt quỷ với chính mình trong gương.
Cô cũng có phải quỷ cái đâu…
Ai ngờ, ngay giây tiếp theo, tấm rèm nhà vệ sinh lại bị anh vén lên, Văn Phong hớt hải chạy vào, trên tay còn bưng cái bát sứt mẻ.
Câu đầu tiên anh nói là: “Trong bát của cô có thịt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tay Tống Điềm Chi run lên, nhưng vẫn giữ nguyên động tác soi gương lúc nãy: "Có thịt, đúng rồi, sao thế?”
Chính tay cô bỏ vào, không có mới lạ.
Ai dè Văn Phong lại đưa cái bát trong tay cho cô.
“... Làm gì vậy?” Tống Điềm Chi ngẩn người.
Văn Phong…
Là muốn đưa cho cô ăn sao?
“Cô ăn đi.”
Quả nhiên là vậy.
Dường như Văn Phong không biết nói gì hơn, chỉ đặt bát lên trên nắp chum nước bên cạnh rồi bỏ bát lại đi ra ngoài.
Tống Điềm Chi muốn ngăn cũng không kịp, vội vàng đặt gương xuống rồi cầm bát lên đuổi theo anh.
“Văn Phong, anh đợi đã... Đây là thịt mà các đồng chí thanh niên trí thức đưa tôi để cảm ơn anh vì hôm nay đã giúp bọn họ, còn bảo tôi nhất định mang về cho anh đấy.”
Văn Phong chỉ cúi đầu làm việc, giống như không nghe thấy cô nói gì.
Tống Điềm Chi cố ý trừng mắt nhìn anh một cái, đặt bát lên bàn: "Anh muốn ăn thì ăn, không ăn thì để đến mai cũng hỏng, lúc đó tôi sẽ đổ đi đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phí phạm thức ăn."
Cuối cùng anh cũng bất bình lên tiếng.
Tống Điềm Chi hừ một tiếng: “Anh không ăn thì chính là anh đang lãng phí thức ăn, đâu có liên quan gì đến tôi, tôi làm cho anh ăn, anh không ăn thì trách ai được?"
“…”
Văn Phong im lặng dọn dẹp củi lửa, Tống Điềm Chi cố ý đẩy anh một cái: "Rốt cuộc anh có ăn không? Không ăn thì tôi đổ đi đấy."
Lời còn chưa dứt, người đàn ông đột nhiên đứng dậy, cầm lấy bát trên bàn, chỉ mấy miếng đã ăn hết thịt bên trong.
Vừa đặt bát xuống, một chiếc khăn tay màu xanh nhạt đưa đến trước mặt anh.
Tống Điềm Chi đưa tay ra: “Lau miệng đi, tôi còn để dành cho anh ít nước, đi rửa mặt mũi rồi ngủ đi.”
Văn Phong nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay có hoa văn tinh xảo rõ ràng không thuộc về thôn làng này, anh chưa từng thấy bao giờ nên có chút sững sờ, trong ấn tượng của anh chưa từng thấy qua thứ này.
Anh cúi đầu, cũng không thể nhìn ra biểu cảm gì, sau đó tùy ý dùng tay áo lau khóe miệng, vội vàng dọn bát đũa đi ra nhà xí phía sau.
Tống Điềm Chi bị xem như gan lừa phổi phèo, bị người ta phớt lờ một cách khó hiểu.
Thật khó sống chung mà.
Cô cất khăn tay, nằm xuống giường ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro