Quân Hôn 70, Thanh Niên Tri Thức Yêu Kiều Hay Trêu Chọc Tháo Hán
A
2024-09-05 14:31:23
Chẳng mấy chốc, bên ngoài cửa sổ bắt đầu xám xịt, qua một thời gian lại có ánh sáng le lói xuất hiện, mặt trời vừa ló dạng ẩn mình trong mây, chỉ le lói chút ánh sáng trên đường chân trời.
Chương này vẫn chưa kết thúc, vui lòng tiếp tục đọc nội dung hấp dẫn phía sau!
Trong làng nuôi rất nhiều gà, cứ đến hơn năm giờ sáng là chúng lại bắt đầu lục tục kêu.
Mỗi lần đều ồn ào không chịu được, Tống Điềm Chi tỉnh giấc, cảm thấy tiếng gà gáy mỗi ngày này còn dễ đánh thức cô hơn cả tiếng chuông báo thức đã cài đặt trên điện thoại trước đây.
Thời gian này Tống Điềm Chi cũng dần quen với việc dậy sớm, mặc dù mấy ngày hôm trước cô vẫn luôn nghỉ ngơi nhưng mỗi ngày cô cũng dậy rất sớm, vốn dĩ muốn nhân lúc này tập luyện lại động tác múa đã bỏ lâu, nhưng vì chân vẫn còn đang bị thương, đồng hồ sinh học trong cơ thể lại thay đổi, mỗi ngày đến hơn bảy giờ sáng cô đều phải dậy ra ngoài hoạt động tay chân.
Bây giờ vất vả lắm vết thương của cô mới khỏi hẳn, cuối cùng cô cũng có thể tập thể dục, nhân tiện mỗi ngày đều tập luyện các động tác cơ bản.
Nếu còn nằm thêm nữa, xương cốt cô sẽ cứng lại hết.
Đến lúc đó cô còn thi cử thế nào nữa.
Mỗi ngày Văn Phong đều dậy sớm hơn cô, cô cảm thấy bản thân dậy đã sớm lắm rồi, nhưng vừa mở mắt ra thì Văn Phong đã không thấy bóng dáng đâu.
Mấy ngày nay anh luôn trải chiếu ngủ dưới đất, cô còn không biết anh ngủ lúc nào, dậy lúc nào.
Tống Điềm Chi thức dậy thay quần áo, rửa mặt sạch sẽ, sau đó đẩy cửa phòng, đứng trước cửa nhìn ra xa, từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh thôn Đông Ngũ.
Nhà cửa ở đây không nhiều, đều lác đác ở những nơi khác nhau, cũng không nhìn thấy tòa nhà cao tầng nào, chỉ có những ngôi nhà ngói thấp bé.
Nhà của Văn Phong tuy hẻo lánh nhưng cũng có cái hay, chính là không có quá nhiều người lộn xộn đến nói ra nói vào với cô, bình thường ngoại trừ Trần Quế Lan đến tìm cô thì cũng chẳng có người đàn ông nào cố ý đi về phía này.
Vì vậy, cô có thể thực hiện một số động tác duỗi người và luyện tập khiêu vũ, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không sợ bị người khác nhìn thấy.
Nhiệt độ buổi sáng rất dễ chịu, không nóng cũng không lạnh, vừa sảng khoái lại mát mẻ.
Ban đầu Tống Điềm Chi còn mặc áo sơ mi, sau khi tập luyện dần dần toát mồ hôi khiến cô nóng không chịu được, cởi áo sơ mi ra mặc áo ba lỗ bên trong mà vẫn thấy nóng bức.
Tống Điềm Chi đóng cửa phòng, đi ra phía sau gần núi tập múa ép chân.
Sau vài động tác hạ eo, xoạc chân, đá chân… Cô lại một lần nữa khẳng định một việc.
Cơ thể này quả thực là của cô trước khi xuyên sách.
Ban đầu cô còn tưởng bản thân chỉ xuyên hồn, không ngờ ngay cả cơ thể hiện đại của cô cũng xuyên theo.
Điều này cũng giúp cô tránh được kha khá phiền phức.
Bởi vì khi cô xuyên đến, nguyên chủ đã ở nông thôn được một thời gian khá dài, vốn dĩ đã không có năng khiếu múa, trước đây còn phải nhờ người nhà giám sát nguyên chủ mới miễn cưỡng học tập, vừa đến nông thôn là bỏ bê luôn.
Cô còn lo lắng xương cốt của nguyên chủ có cứng quá hay không, rất nhiều động tác không thể nào thực hiện được, rất nhiều động tác vũ đạo sau này cũng sẽ làm rất thiếu thẩm mỹ, không đủ tiêu chuẩn... Nhưng bây giờ cô không cần lo lắng về điểm này nữa.
Sau khi kết thúc bài tập khởi động kéo giãn, Tống Điềm Chi lại bắt đầu luyện tập những động tác khó hơn, nâng chân tập kiểm soát chân và hình thể.
Những gì cô học được trước khi xuyên sách luôn là múa cổ điển, tuy có tiếp xúc với múa đương đại nhưng chuyên môn vẫn là múa cổ điển, trong đó đặc biệt xuất sắc là một khúc múa ‘Phi thiên’ của Đôn Hoàng.
Chương này vẫn chưa kết thúc, vui lòng tiếp tục đọc nội dung hấp dẫn phía sau!
Trong làng nuôi rất nhiều gà, cứ đến hơn năm giờ sáng là chúng lại bắt đầu lục tục kêu.
Mỗi lần đều ồn ào không chịu được, Tống Điềm Chi tỉnh giấc, cảm thấy tiếng gà gáy mỗi ngày này còn dễ đánh thức cô hơn cả tiếng chuông báo thức đã cài đặt trên điện thoại trước đây.
Thời gian này Tống Điềm Chi cũng dần quen với việc dậy sớm, mặc dù mấy ngày hôm trước cô vẫn luôn nghỉ ngơi nhưng mỗi ngày cô cũng dậy rất sớm, vốn dĩ muốn nhân lúc này tập luyện lại động tác múa đã bỏ lâu, nhưng vì chân vẫn còn đang bị thương, đồng hồ sinh học trong cơ thể lại thay đổi, mỗi ngày đến hơn bảy giờ sáng cô đều phải dậy ra ngoài hoạt động tay chân.
Bây giờ vất vả lắm vết thương của cô mới khỏi hẳn, cuối cùng cô cũng có thể tập thể dục, nhân tiện mỗi ngày đều tập luyện các động tác cơ bản.
Nếu còn nằm thêm nữa, xương cốt cô sẽ cứng lại hết.
Đến lúc đó cô còn thi cử thế nào nữa.
Mỗi ngày Văn Phong đều dậy sớm hơn cô, cô cảm thấy bản thân dậy đã sớm lắm rồi, nhưng vừa mở mắt ra thì Văn Phong đã không thấy bóng dáng đâu.
Mấy ngày nay anh luôn trải chiếu ngủ dưới đất, cô còn không biết anh ngủ lúc nào, dậy lúc nào.
Tống Điềm Chi thức dậy thay quần áo, rửa mặt sạch sẽ, sau đó đẩy cửa phòng, đứng trước cửa nhìn ra xa, từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh thôn Đông Ngũ.
Nhà cửa ở đây không nhiều, đều lác đác ở những nơi khác nhau, cũng không nhìn thấy tòa nhà cao tầng nào, chỉ có những ngôi nhà ngói thấp bé.
Nhà của Văn Phong tuy hẻo lánh nhưng cũng có cái hay, chính là không có quá nhiều người lộn xộn đến nói ra nói vào với cô, bình thường ngoại trừ Trần Quế Lan đến tìm cô thì cũng chẳng có người đàn ông nào cố ý đi về phía này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì vậy, cô có thể thực hiện một số động tác duỗi người và luyện tập khiêu vũ, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không sợ bị người khác nhìn thấy.
Nhiệt độ buổi sáng rất dễ chịu, không nóng cũng không lạnh, vừa sảng khoái lại mát mẻ.
Ban đầu Tống Điềm Chi còn mặc áo sơ mi, sau khi tập luyện dần dần toát mồ hôi khiến cô nóng không chịu được, cởi áo sơ mi ra mặc áo ba lỗ bên trong mà vẫn thấy nóng bức.
Tống Điềm Chi đóng cửa phòng, đi ra phía sau gần núi tập múa ép chân.
Sau vài động tác hạ eo, xoạc chân, đá chân… Cô lại một lần nữa khẳng định một việc.
Cơ thể này quả thực là của cô trước khi xuyên sách.
Ban đầu cô còn tưởng bản thân chỉ xuyên hồn, không ngờ ngay cả cơ thể hiện đại của cô cũng xuyên theo.
Điều này cũng giúp cô tránh được kha khá phiền phức.
Bởi vì khi cô xuyên đến, nguyên chủ đã ở nông thôn được một thời gian khá dài, vốn dĩ đã không có năng khiếu múa, trước đây còn phải nhờ người nhà giám sát nguyên chủ mới miễn cưỡng học tập, vừa đến nông thôn là bỏ bê luôn.
Cô còn lo lắng xương cốt của nguyên chủ có cứng quá hay không, rất nhiều động tác không thể nào thực hiện được, rất nhiều động tác vũ đạo sau này cũng sẽ làm rất thiếu thẩm mỹ, không đủ tiêu chuẩn... Nhưng bây giờ cô không cần lo lắng về điểm này nữa.
Sau khi kết thúc bài tập khởi động kéo giãn, Tống Điềm Chi lại bắt đầu luyện tập những động tác khó hơn, nâng chân tập kiểm soát chân và hình thể.
Những gì cô học được trước khi xuyên sách luôn là múa cổ điển, tuy có tiếp xúc với múa đương đại nhưng chuyên môn vẫn là múa cổ điển, trong đó đặc biệt xuất sắc là một khúc múa ‘Phi thiên’ của Đôn Hoàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro