Quân Hôn 70, Thanh Niên Tri Thức Yêu Kiều Hay Trêu Chọc Tháo Hán

A

2024-09-05 14:31:23

Dao Tử không hiểu cô đang nói gì nhưng vẫn có thể cảm nhận được giọng điệu dịu dàng của cô, sau khi ăn xong miếng thịt, nó còn ngoan ngoãn liếm liếm lòng bàn tay cô.

Một chú chó to xác hơn cả cô cứ rúc vào người làm nũng, thật sự khiến người ta mềm lòng.

Huống hồ Tống Điềm Chi vốn không sợ chó, ngược lại còn rất thích.

Tống Điềm Chi cảm thấy hơi nhột nhưng Dao Tử lại rất đáng yêu, không bao lâu sau cô đã cùng Dao Tử chơi đùa ở một khoảng đất trống phía sau.

Cô vừa ném cành cây trong tay ra ngoài, Dao Tử lập tức chạy vụt đi, tha cành cây về cho cô.

Chẳng có chút nào giống với dáng vẻ hung dữ gầm gừ với Văn Phong lúc nãy.

Tống Điềm Chi lại bảo Dao Tử xoay một vòng, ban đầu Dao Tử còn chưa hiểu ý cô, đợi đến khi Tống Điềm Chi hướng dẫn nó một lần, nó lập tức làm theo.

May mà nguyên chủ là một kẻ sợ chó, trước kia muốn đánh Dao Tử cũng bị nó né tránh, vốn dĩ không có cơ hội chạm vào nó nên không để lại vết thương nào trên người nó, nếu không bây giờ cô huấn luyện chó cũng khá khó khăn đây.

Tống Điềm Chi kiên nhẫn dạy cho Dao Tử rất nhiều mệnh lệnh, một người một chó chơi đến tận trưa.

Trời vẫn âm u như sắp mưa.

Ban đầu Văn Phong còn chẳng có chút hứng thú nào với màn tương tác của họ, cho đến khi anh cầm muôi múc canh, vô tình liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dưới gốc cây sau nhà, một người một chó chơi đùa vui vẻ, thời tiết âm u, trên đỉnh đầu đầy mây đen nhưng nụ cười trên mặt Tống Điềm Chi lại rất chân thành, ngọt ngào, mỗi lần nói chuyện với Dao Tử, cô đều ngồi xổm trước mặt nó, giơ tay xoa đầu nó rất dịu dàng.

Tính cách của Dao Tử thực ra không tốt.

Nó thường cắn xé thỏ rừng, gà rừng trên núi, mỗi lần cắn đều đầy máu me, nó hoàn toàn hung dữ, không thể trêu chọc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ ngày được nhặt về từ trên núi, nó mang trong mình bản tính hoang dã của loài sói, lại luôn theo anh lên núi săn mồi nên càng không chịu thuần phục việc sống trong nhà, anh thường lo lắng nó sẽ cắn người vì bản tính hoang dã nên mới để Dao Tử tự do hoạt động trên núi.

Nghĩ tới nghĩ lui, Văn Phong đến cả việc đang làm trong tay cũng ngừng lại một lúc lâu, anh mới tiếp tục.

Nào ngờ, con dao trong tay vừa mới bổ xuống, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng hét thất thanh hoảng hốt của Tống Điềm Chi.

“A! Dao Tử, không được!”

Anh không chút do dự ném con dao xuống, một cước đạp cửa sau nhà.

Văn Phong một cước đạp cửa, thấy Tống Điềm Chi vừa thay quần áo xong đã lại ngồi bệt xuống đất.

Vẻ ngoài cô bơ phờ lem luốc, vạt ống quần cũng dính toàn bùn đất, Dao Tử cứ quanh quẩn trước mặt cô mấy vòng, hoàn toàn che khuất tầm mắt của Văn Phong, anh gọi về phía Tống Điềm Chi một tiếng: “Cô sao vậy?”

Tống Điềm Chi ngồi trên đất không nói lời nào, lông mày Văn Phong lập tức nhíu lại, đi vài bước đi đến trước mặt cô, anh hơi nâng cằm lên: “Rốt cuộc cô làm sao vậy?”

“Đau…”

Tống Điềm Chi áp lòng bàn tay lên đầu gối, vẻ mặt có chút uất ức.

Sao cô lại giẫm phải hòn đá chứ?

Văn Phong đứng yên trước mặt cô, đôi mắt sắc bén nhìn khắp người cô.

Lúc này cô đang mặc một chiếc áo sơ mi phổ biến, không giống như chiếc áo ba lỗ buổi sáng, cúc áo dưới cổ áo có một cái chưa cài.

Xương quai xanh tinh xảo và yếu ớt lộ ra trước mắt, dường như chỉ cần chạm nhẹ một cái là có thể gãy, trên xương quai xanh gần vai còn có một nốt ruồi rất nhỏ, điểm xuyết trên làn da trắng nõn nà tạo nên một cảm giác khó tả, càng khiến người ta nhịn không được muốn đưa tay xóa đi nốt ruồi ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Hôn 70, Thanh Niên Tri Thức Yêu Kiều Hay Trêu Chọc Tháo Hán

Số ký tự: 0