Quân Hôn 70, Thanh Niên Tri Thức Yêu Kiều Hay Trêu Chọc Tháo Hán

A

2024-09-05 14:31:23

Ngón tay Văn Phong khẽ động, rồi ngay sau đó siết chặt thành nắm đấm.

Anh ngồi xổm xuống đất: "Đau chỗ nào?”

“Vừa rồi tôi chơi với Dao Tử không cẩn thận bị ngã, chân rất đau.”

Vết thương trước đó vẫn còn trên chân cô, vừa rồi hình như lại bị cọ vào, nhưng mà là cọ vào chân kia.

Vậy mà Dao Tử còn ở bên cạnh muốn liếm vết thương của cô như lúc trước, lúc nãy cô cứ phải cản Dao Tử.

Lúc này Dao Tử dường như cũng biết vừa rồi bản thân đã làm sai, lại bắt đầu nằm úp sụp bên cạnh đầy đáng thương.

Văn Phong liếc mắt nhìn nó một cái: "Chờ lát nữa sẽ tính sổ với mày.”

Dao Tử kêu lên hai tiếng ư ử, lại đi cọ vào cánh tay Tống Điềm Chi.

“Có thể ngoan ngoãn một chút được không, lúc nào cũng chạy loạn lên thế?”

Văn Phong nhướng cao lông mày không kiên nhẫn, anh nhìn chằm chằm vào chân cô: "Đứng lên, tôi đưa cô đến trạm xá.”

“Không muốn, tôi không muốn đi.”

Lát nữa trời sẽ mưa, nhỡ đâu cô và Văn Phong đều không về được thì sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Sao lại không đi, bị thương rồi mà còn không chịu đi khám bệnh?” Anh nhíu mày.

“Không đi đâu, cứ bôi đại thuốc gì đó là được rồi, chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà, anh xem này...”

Tống Điềm Chi xắn ống quần lên, lập tức nhịn không được hít vào một hơi: "Đau quá...”

Văn Phong nhìn chằm chằm vào vết thương tròn xoe trên đầu gối cô, lớp da bên ngoài đều bị trầy xước, máu không ngừng chảy ra, anh không cảm thấy đây là vết thương lớn vì trước đây anh lên núi săn bắn bị thương nặng hơn thế này nhiều lắm, trong thôn làm gì có ai mà không bị thương.

Mọi người chưa bao giờ để ý đến loại vết xước này, nhưng nhìn thấy Tống Điềm Chi đau đến mức nhăn nhó lại, gương mặt xinh đẹp ấy tràn đầy vẻ đau đớn, anh lại đột ngột đứng dậy, vào trong nhà một mạch lục tung tìm kiếm.

Tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng cũng lấy được thứ cất trong chiếc hộp gỗ khóa chặt ở ngăn kéo trong cùng của tủ.

“Cầm lấy.”

Anh ném thứ trong tay cho Tống Điềm Chi.

Tống Điềm Chi vội vàng đưa tay ra nhận lấy, vừa cầm thứ trong tay vừa nghi ngờ hỏi: “Cái gì đây?”

“Không biết!”

Không biết vì sao, Văn Phong bỗng nhiên trở nên cáu kỉnh: "Cô tự xem không được sao?”

Tống Điềm Chi xoay mặt có chữ của thứ trong tay lại, nhìn thấy mấy chữ 'Thuốc trị thương’ thì vui mừng nói: “Thuốc mát lạnh ghê! Lấy đâu ra vậy?”

“Tiểu Phúc Tử mang về.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đây là hàng trong thành đấy.

Đồ vật hiếm hoi mà anh lại chẳng thèm để vào mắt.

Tống Điềm Chi lập tức dùng ngón tay lấy một chút bôi lên vết thương.

Vết thương vốn còn đau rát, dần dần bị sự mát lạnh của thuốc mỡ thay thế, cô khẽ thở dài một hơi.

Thời buổi này muốn tìm một loại thuốc nào đó dễ chịu một chút thật không dễ dàng. Thuốc của Văn Phong còn tốt hơn không ít loại thuốc thời hiện đại, cũng không kích thích một chút nào, cũng không khiến cô đau đến mức nhảy dựng lên.

Sau khi bôi thuốc xong, cô thấy trong lọ thuốc còn hơn phân nửa.

“Thuốc này dùng tốt lắm, nhưng trước kia thấy anh bị nhiều thương tích như vậy, sao chưa từng thấy anh dùng qua, Văn Phong hay là anh lại đây một chút đi, tôi bôi vết thương trên lưng cho anh nhé?”

Ai ngờ khuôn mặt Văn Phong đang đứng đối diện lập tức đen xì: "Cô nói nhảm nhiều như vậy làm gì, lo cho vết thương của mình là được rồi.”

Anh xoay người tiếp tục vung dao, bổ một nhát lại một nhát.

“... Hình như tôi cũng không nói gì quá đáng, sao lại hung dữ như vậy chứ? Chuyện lúc trước tôi rất muốn xin lỗi anh, cho tôi một cơ hội chuộc lỗi đi mà, để tôi xem vết thương của anh, tôi...”

“Tôi không bôi thứ đó!”

Sắc mặt Văn Phong trầm xuống, đột nhiên giọng nói cũng to hơn mấy phần, khuôn mặt càng thêm đỏ bừng, may mà anh có làn da ngăm đen nên không thể nhìn rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Hôn 70, Thanh Niên Tri Thức Yêu Kiều Hay Trêu Chọc Tháo Hán

Số ký tự: 0