Quân Hôn Bạo Đường: Bạch Liên Trà Xanh Thành Đoàn Sủng Ở 70
Cô Ta Dám Đi Sa...
Cuồng Dã La Bặc
2024-10-11 18:59:58
Mà sắc mặt Khương Phi lại biến từ trắng sang đỏ. Cô ta vươn tay kéo Khương Thanh Nhu:
“Thanh Nhu, xin lỗi em, chị chỉ không muốn hai người cãi vã nữa thôi. Dù sao hiện tại mọi người cũng cần nghỉ ngơi điều chỉnh trạng thái thật tốt.”
Khương Thanh Nhu bình thản tránh đi bàn tay Khương Phi.
Chị cũng tốt thật, thì ra chị đang suy nghĩ cho mọi người luôn đấy?
Khương Thanh Nhu lắc đầu, cắn môi: “Việc nghỉ ngơi của mọi người đương nhiên quan trọng, nhưng danh dự của tôi thì không quan trọng sao?”
“Ở trong mắt chị, tôi là người có thể tùy tiện hi sinh, có thể có cũng có thể không sao?”
Muống giả vờ? Ai mà không biết… Khả năng diễn suất của cô còn xuất sắc hơn cả Lâm Đại Ngọc đây!
Khương Phi còn chưa kịp mở miệng, lớp trưởng Bạch Trân Châu đã đứng lên nói:
“Vậy cô với Tần Lộ Lộ nói rõ ràng mọi chuyện đi, rốt cuộc là cô ấy đổ oan cho cô hay là cô đổ oan cho cô ấy, nói rõ ràng là được, đừng chậm trễ thời gian trang điểm của Khương Phi.”
Sau đó, Bạch Trân Châu nhìn Khương Phi, hơi ôn hòa hơn: “Tôi dẫn cô đi tìm giáo viên mượn mỹ phẩm đi.”
Khương Thanh Nhu nghe thấy những lời Bạch Trân Châu nói, cũng không phản cảm gì.
Trong nguyên tác, Bạch Trân Châu vốn là bạn bè của Khương Phi, càng là trợ thủ đắc lực giúp Khương Phi đánh quái thăng cấp.
Nhưng Bạch Trân Châu cũng được tính là chính trực. Vừa rồi khi cô với Tần Lộ Lộ xung đột, Bạch Trân Châu cũng không thiên hướng ai.
Chỉ là hiện tại Khương Phi dám đi sao?
Khương Thanh Nhu lại nhìn Tần Lộ Lộ. Từ nãy tới giờ cô ta không dám nói lời nào, chỉ biết trốn sau lưng Khương Phi lạnh run.
Khương Thanh Nhu học theo dáng vẻ của Tần Lộ Lộ ban nãy, nói: “Tần Lộ Lộ, sao cô lại im lặng? Hay cô đang ngầm thừa nhận cô chính là gian tế đã đổ oan cho tôi?”
Tần Lộ Lộ vừa nghe thấy hai chữ gian tế đã sợ mất mật. Khương Thanh Nhu có thể nói ra hai chữ gian tế vì có người chống lưng cho Khương Thanh Nhu, nhưng người thường còn chẳng dám nhắc tới hai chữ này, càng đừng nói tới hiện tại Tần Lộ Lộ còn đang bị gán cho cái tội danh này.
Cô ta sợ hãi lắc đầu: “Không phải, đương nhiên không phải tôi, sao tôi có thể?”
“Vậy sao cô đổ oan cho tôi? Đổ oan cho tôi, cô được lợi gì?” Khương Thanh Nhu hỏi ngay.
Nói nhanh, đổ oan cho tôi xong người được lợi sẽ là ai?
Tần Lộ Lộ hoàn toàn hỏng mất. Cô ta chỉ vào Khương Phi, nói: “Là Khương Phi! Khương Phi nói cho tôi biết! Khương Phi nói cô cầm tờ ghi danh của cô ấy để sửa tên!”
Nghe thấy lời Tần Lộ Lộ nói, Khương Thanh Nhu suýt thì không nhịn được bật cười thành tiếng.
Dạy bảo Tần Lộ Lộ dễ dàng hơn dạy chó nhiều, mà vẻ mặt quái dị trên mặt Khương Phi cũng khiến Khương Thanh Nhu cảm thấy rất thỏa mãn.
Bạch Trân Châu đang tính kéo Khương Phi đi trang điểm, nghe thấy lời Tần Lộ Lộ nói cô ta cũng không nhịn được nói thay Khương Phi:
“Sao Khương Phi có thể nói chuyện này với cô? Bình thường cô ấy bị bắt nạt cũng không lên tiếng bao giờ, chính cô đi bịa chuyện, đừng kéo theo người khác.”
“Thanh Nhu, xin lỗi em, chị chỉ không muốn hai người cãi vã nữa thôi. Dù sao hiện tại mọi người cũng cần nghỉ ngơi điều chỉnh trạng thái thật tốt.”
Khương Thanh Nhu bình thản tránh đi bàn tay Khương Phi.
Chị cũng tốt thật, thì ra chị đang suy nghĩ cho mọi người luôn đấy?
Khương Thanh Nhu lắc đầu, cắn môi: “Việc nghỉ ngơi của mọi người đương nhiên quan trọng, nhưng danh dự của tôi thì không quan trọng sao?”
“Ở trong mắt chị, tôi là người có thể tùy tiện hi sinh, có thể có cũng có thể không sao?”
Muống giả vờ? Ai mà không biết… Khả năng diễn suất của cô còn xuất sắc hơn cả Lâm Đại Ngọc đây!
Khương Phi còn chưa kịp mở miệng, lớp trưởng Bạch Trân Châu đã đứng lên nói:
“Vậy cô với Tần Lộ Lộ nói rõ ràng mọi chuyện đi, rốt cuộc là cô ấy đổ oan cho cô hay là cô đổ oan cho cô ấy, nói rõ ràng là được, đừng chậm trễ thời gian trang điểm của Khương Phi.”
Sau đó, Bạch Trân Châu nhìn Khương Phi, hơi ôn hòa hơn: “Tôi dẫn cô đi tìm giáo viên mượn mỹ phẩm đi.”
Khương Thanh Nhu nghe thấy những lời Bạch Trân Châu nói, cũng không phản cảm gì.
Trong nguyên tác, Bạch Trân Châu vốn là bạn bè của Khương Phi, càng là trợ thủ đắc lực giúp Khương Phi đánh quái thăng cấp.
Nhưng Bạch Trân Châu cũng được tính là chính trực. Vừa rồi khi cô với Tần Lộ Lộ xung đột, Bạch Trân Châu cũng không thiên hướng ai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là hiện tại Khương Phi dám đi sao?
Khương Thanh Nhu lại nhìn Tần Lộ Lộ. Từ nãy tới giờ cô ta không dám nói lời nào, chỉ biết trốn sau lưng Khương Phi lạnh run.
Khương Thanh Nhu học theo dáng vẻ của Tần Lộ Lộ ban nãy, nói: “Tần Lộ Lộ, sao cô lại im lặng? Hay cô đang ngầm thừa nhận cô chính là gian tế đã đổ oan cho tôi?”
Tần Lộ Lộ vừa nghe thấy hai chữ gian tế đã sợ mất mật. Khương Thanh Nhu có thể nói ra hai chữ gian tế vì có người chống lưng cho Khương Thanh Nhu, nhưng người thường còn chẳng dám nhắc tới hai chữ này, càng đừng nói tới hiện tại Tần Lộ Lộ còn đang bị gán cho cái tội danh này.
Cô ta sợ hãi lắc đầu: “Không phải, đương nhiên không phải tôi, sao tôi có thể?”
“Vậy sao cô đổ oan cho tôi? Đổ oan cho tôi, cô được lợi gì?” Khương Thanh Nhu hỏi ngay.
Nói nhanh, đổ oan cho tôi xong người được lợi sẽ là ai?
Tần Lộ Lộ hoàn toàn hỏng mất. Cô ta chỉ vào Khương Phi, nói: “Là Khương Phi! Khương Phi nói cho tôi biết! Khương Phi nói cô cầm tờ ghi danh của cô ấy để sửa tên!”
Nghe thấy lời Tần Lộ Lộ nói, Khương Thanh Nhu suýt thì không nhịn được bật cười thành tiếng.
Dạy bảo Tần Lộ Lộ dễ dàng hơn dạy chó nhiều, mà vẻ mặt quái dị trên mặt Khương Phi cũng khiến Khương Thanh Nhu cảm thấy rất thỏa mãn.
Bạch Trân Châu đang tính kéo Khương Phi đi trang điểm, nghe thấy lời Tần Lộ Lộ nói cô ta cũng không nhịn được nói thay Khương Phi:
“Sao Khương Phi có thể nói chuyện này với cô? Bình thường cô ấy bị bắt nạt cũng không lên tiếng bao giờ, chính cô đi bịa chuyện, đừng kéo theo người khác.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro