Quân Hôn Bạo Đường: Bạch Liên Trà Xanh Thành Đoàn Sủng Ở 70
Cái Hố Này, Cô...
Cuồng Dã La Bặc
2024-10-11 18:59:58
Những cô gái khác vốn còn khiếp sợ, nhưng chỉ chớp mắt mọi người đã bình tĩnh xuống.
Đúng vậy, bình thường Khương Phi bị Khương Thanh Nhu bắt nạt cũng không nói tiếng nào, cho dù chuyện này có là thật, chắc chắn Khương Phi cũng sẽ không lộ ra.
Hơn nữa Khương Phi lương thiện như vậy, lại rộng lượng, sao có thể nói chuyện này ra để người khác đánh giá người nhà của mình đâu?
Khương Phi cũng tái mặt chất vấn Tần Lộ Lộ:
“Lộ Lộ, mình với cậu không thù không oán, sao cậu lại vụ oan cho mình? Mình nói thế bao giờ? Trước đây mình cũng nghe cậu nói mới biết chuyện này, là cậu phát hiện ra sao lại quay sang cắn ngược mình một cái? Mọi người đều biết chuyện này là do cậu truyện đi mà!”
Cô ta biết tờ đăng ký này là anh trai cô ta trộm được cho cô ta, tuy trong lòng cô ta rất oán hận vì Khương Thanh Nhu đã đi cướp lại về, nhưng cũng không thể để lộ ra ngoài được.
Vì thế, cô ta mới “vô tình” tiết lộ chuyện này cho Tần Lộ Lộ.
Nhưng hiện tại ầm ĩ như vậy, sao Khương Phi dám nhận là mình đã nói ra được?
Dù sao thì nếu ầm ĩ tới cùng, người thật sự không chiếm lý trong chuyện này chính là cô ta.
Cô ta cũng không hiểu vì sao hôm nay Khương Thanh Nhu lại biết ăn nói như vậy. Bình thường chỉ cần có người chất vấn, Khương Thanh Nhu sẽ lắp bắp, không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Hơn nữa cô ta còn tưởng Khương Thanh Nhu vốn không biết chuyện giấy đăng ký vốn là của Khương Thanh Nhu, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên anh hai Khương Thanh Nhu bênh người nhà bất chấp.
Khương Phi cho rằng Khương Thanh Nhu cũng cảm thấy bản thân được anh hai giúp cướp lấy giấy đăng ký từ chỗ Khương Phi.
Tần Lộ Lộ há to miệng, ngay cả cô ta cũng không rõ hiện tại bản thân cô ta đang thấy kinh hoàng hay đang thấy sợ hãi.
Một Khương Phi vẫn luôn dịu dàng thiện lương lại có thể không thừa nhận lời cô ta từng nói?
Vừa rồi mình cũng được Khương Phi ủng hộ nên mới dám đối xử với Khương Thanh Nhu như vậy, sao Khương Phi nói trở mặt liền trở mặt ngay được?
Khương Thanh Nhu nghe thấy Khương Phi nói câu này lại càng hưng phấn hơn.
Khương Phi à Khương Phi, cái hố này cô không muốn lọt vào cũng phải lọt vào rồi!
Vì thế, vẻ mặt Khương Thanh Nhu lại càng đáng thương hơn, bàn tay nhỏ nhắn như ngọc che khuất nửa mặt:
“Cho nên chị, chị vừa nghe thấy tin đồn thất thiệt xong đã đối xử với tôi như vậy ư? Chính chị có giấy đăng ký hay không chị không biết sao? Rõ ràng cô ta đã nói em cướp giấy đăng ký của chị…”
Nói xong, Khương Thanh Nhu nức nở vài tiếng yếu ớt, cả người như không đứng thẳng nổi ngã xuống lại chỗ ngồi, hai tay che khuất gương mặt nhỏ nhắn tội nghiệp, vai run run.
Nghe thấy mấy câu này, ngay cả Bạch Trân Châu cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Đúng nha, tin đồn Tần Lộ Lộ lan truyền là Khương Thanh Nhu đã trộm sửa tờ đăng ký ghi danh của Khương Phi.
Nhưng tiền đề để tin đồn này được xác định là tờ giấy ghi danh đó vốn phải là của Khương Phi, không phải sao?
Đúng vậy, bình thường Khương Phi bị Khương Thanh Nhu bắt nạt cũng không nói tiếng nào, cho dù chuyện này có là thật, chắc chắn Khương Phi cũng sẽ không lộ ra.
Hơn nữa Khương Phi lương thiện như vậy, lại rộng lượng, sao có thể nói chuyện này ra để người khác đánh giá người nhà của mình đâu?
Khương Phi cũng tái mặt chất vấn Tần Lộ Lộ:
“Lộ Lộ, mình với cậu không thù không oán, sao cậu lại vụ oan cho mình? Mình nói thế bao giờ? Trước đây mình cũng nghe cậu nói mới biết chuyện này, là cậu phát hiện ra sao lại quay sang cắn ngược mình một cái? Mọi người đều biết chuyện này là do cậu truyện đi mà!”
Cô ta biết tờ đăng ký này là anh trai cô ta trộm được cho cô ta, tuy trong lòng cô ta rất oán hận vì Khương Thanh Nhu đã đi cướp lại về, nhưng cũng không thể để lộ ra ngoài được.
Vì thế, cô ta mới “vô tình” tiết lộ chuyện này cho Tần Lộ Lộ.
Nhưng hiện tại ầm ĩ như vậy, sao Khương Phi dám nhận là mình đã nói ra được?
Dù sao thì nếu ầm ĩ tới cùng, người thật sự không chiếm lý trong chuyện này chính là cô ta.
Cô ta cũng không hiểu vì sao hôm nay Khương Thanh Nhu lại biết ăn nói như vậy. Bình thường chỉ cần có người chất vấn, Khương Thanh Nhu sẽ lắp bắp, không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Hơn nữa cô ta còn tưởng Khương Thanh Nhu vốn không biết chuyện giấy đăng ký vốn là của Khương Thanh Nhu, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên anh hai Khương Thanh Nhu bênh người nhà bất chấp.
Khương Phi cho rằng Khương Thanh Nhu cũng cảm thấy bản thân được anh hai giúp cướp lấy giấy đăng ký từ chỗ Khương Phi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Lộ Lộ há to miệng, ngay cả cô ta cũng không rõ hiện tại bản thân cô ta đang thấy kinh hoàng hay đang thấy sợ hãi.
Một Khương Phi vẫn luôn dịu dàng thiện lương lại có thể không thừa nhận lời cô ta từng nói?
Vừa rồi mình cũng được Khương Phi ủng hộ nên mới dám đối xử với Khương Thanh Nhu như vậy, sao Khương Phi nói trở mặt liền trở mặt ngay được?
Khương Thanh Nhu nghe thấy Khương Phi nói câu này lại càng hưng phấn hơn.
Khương Phi à Khương Phi, cái hố này cô không muốn lọt vào cũng phải lọt vào rồi!
Vì thế, vẻ mặt Khương Thanh Nhu lại càng đáng thương hơn, bàn tay nhỏ nhắn như ngọc che khuất nửa mặt:
“Cho nên chị, chị vừa nghe thấy tin đồn thất thiệt xong đã đối xử với tôi như vậy ư? Chính chị có giấy đăng ký hay không chị không biết sao? Rõ ràng cô ta đã nói em cướp giấy đăng ký của chị…”
Nói xong, Khương Thanh Nhu nức nở vài tiếng yếu ớt, cả người như không đứng thẳng nổi ngã xuống lại chỗ ngồi, hai tay che khuất gương mặt nhỏ nhắn tội nghiệp, vai run run.
Nghe thấy mấy câu này, ngay cả Bạch Trân Châu cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Đúng nha, tin đồn Tần Lộ Lộ lan truyền là Khương Thanh Nhu đã trộm sửa tờ đăng ký ghi danh của Khương Phi.
Nhưng tiền đề để tin đồn này được xác định là tờ giấy ghi danh đó vốn phải là của Khương Phi, không phải sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro