Quân Hôn Bạo Đường: Bạch Liên Trà Xanh Thành Đoàn Sủng Ở 70
Hối Hận Cũng Mu...
Cuồng Dã La Bặc
2024-10-11 18:59:58
Chẳng qua, nhìn bóng lưng trầm ổn uy nghiêm phía trước, trong lòng bọn họ lại hơi sợ hãi.
Rốt cuộc là ai ép Sầm trung đoàn trưởng phải vội vàng tới đây làm giám khảo đợt thi này vậy? Anh ấy đường đường là trung đoàn trưởng, sao phải tham gia mấy chuyện nhỏ nhặt này?
Thật là, chỉ khổ cho đám người phía dưới như bọn họ!
Gần như Khương Thanh Nhu mới vừa nói xong, phát thanh đã truyền tới tiếng báo:
“Kỳ tuyển chọn vũ đạo chính thức bắt đầu. Xin mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng, lên sân khấu theo trình tự rút thăm.”
Vừa nghe thấy mấy lời này, chỉ chớp mắt, phòng trang điểm đã yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người trở lại vị trí của mình, vừa hoảng loạn vừa căng thẳng, khúc nhạc đệm vừa rồi còn lâu mới có thể sánh với tiền đồ tương lai của bọn họ.
Khương Thanh Nhu cũng rất thấp thỏm, thấp thỏm suy nghĩ xem rốt cuộc mình nên nhảy điệu nhảy của dân tộc Thái (một dân tộc ở tỉnh Vân Nam Trung Quốc) hay nên nhảy hip hop…
Trong lòng nảy ý, cuối cùng Khương Thanh Nhu quyết định nhảy điệu nhảy của dân tộc Thái. Tuy cô chỉ học được da lông, nhưng chỉ cần nghiêm túc nhảy, hẳn cũng có thể qua được nhỉ?
Thời đại này hip hop còn chưa được phổ biến, cũng không phù hợp với yêu cầu tuyển chọn.
Khương Phi nhìn bản thân còn chưa trang điểm trong gương, hoảng hốt vô cùng, cũng rất hối hận vì vừa rồi đã cãi nhau với Khương Thanh Nhu, cuối cùng bản thân không chỉ thiệt thòi lớn mà còn không kịp trang điểm.
Lúc trước đúng là cô ta muốn dùng mỹ phẩm của Khương Thanh Nhu, mấy thứ mỹ phẩm trong phòng trang điểm nào có thể tốt bằng mỹ phẩm của Khương Thanh Nhu?
Nghĩ thế, cô ta lại không tự chủ được mà nhìn về phía Khương Thanh Nhu, ánh mắt cầu xin.
Khương Thanh Nhu chỉ đáp lại một nụ cười mềm nhũn. Khi mặt mày cong lên, đôi mắt hoa đào cực kỳ mềm mại động lòng người.
Chỉ chớp mắt, vẻ mặt Khương Phi đã lạnh xuống. Người khác không hiểu, nhưng cô ta biết Khương Thanh Nhu đang giả vờ ngây thơ.
Màn giao lưu bằng mắt của hai người lọt vào trong mắt Bạch Trân Châu, cô ấy không khỏi nhìn về phía Khương Phi, lòng đầy nghi ngờ.
Lẽ nào Khương Phi thật sự là người hai mặt giống như Khương Thanh Nhu đã nói?
Khương Thanh Nhu thoáng nhìn thấy vẻ chán ghét khó hiểu mơ hồ hiện lên trên mặt Bạch Trân Châu, hài lòng dịch tầm mắt đi.
Khương Phi biết giả vờ đáng thương, nhưng cô thân là diễn viên, sao có thể bại bởi cô ta?
Biết mình không thể trông cậy vào Khương Thanh Nhu, Khương Phi lại chuyển tầm mắt về phía Bạch Trân Châu.
Vừa rồi là Bạch Trân Châu nói muốn dẫn cô ta đi mượn đồ trang điểm, nhưng cô ta mới vừa đi tới đã bị Bạch Trân Châu trầm giọng khuyên về:
“Mọi người đều đang nghỉ ngơi, một mình cô đi qua đi lại làm gì?”
Cự tuyệt rất rõ ràng.
Khương Phi không cam lòng ngồi về chỗ của mình. Nhìn gương mặt nhạt nhẽo trong gương, lại nghĩ tới lớp trang điểm kiều diễm trên mặt Khương Thanh Nhu, Khương Phi hận tới siết chặt nắm tay.
Rốt cuộc là ai ép Sầm trung đoàn trưởng phải vội vàng tới đây làm giám khảo đợt thi này vậy? Anh ấy đường đường là trung đoàn trưởng, sao phải tham gia mấy chuyện nhỏ nhặt này?
Thật là, chỉ khổ cho đám người phía dưới như bọn họ!
Gần như Khương Thanh Nhu mới vừa nói xong, phát thanh đã truyền tới tiếng báo:
“Kỳ tuyển chọn vũ đạo chính thức bắt đầu. Xin mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng, lên sân khấu theo trình tự rút thăm.”
Vừa nghe thấy mấy lời này, chỉ chớp mắt, phòng trang điểm đã yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người trở lại vị trí của mình, vừa hoảng loạn vừa căng thẳng, khúc nhạc đệm vừa rồi còn lâu mới có thể sánh với tiền đồ tương lai của bọn họ.
Khương Thanh Nhu cũng rất thấp thỏm, thấp thỏm suy nghĩ xem rốt cuộc mình nên nhảy điệu nhảy của dân tộc Thái (một dân tộc ở tỉnh Vân Nam Trung Quốc) hay nên nhảy hip hop…
Trong lòng nảy ý, cuối cùng Khương Thanh Nhu quyết định nhảy điệu nhảy của dân tộc Thái. Tuy cô chỉ học được da lông, nhưng chỉ cần nghiêm túc nhảy, hẳn cũng có thể qua được nhỉ?
Thời đại này hip hop còn chưa được phổ biến, cũng không phù hợp với yêu cầu tuyển chọn.
Khương Phi nhìn bản thân còn chưa trang điểm trong gương, hoảng hốt vô cùng, cũng rất hối hận vì vừa rồi đã cãi nhau với Khương Thanh Nhu, cuối cùng bản thân không chỉ thiệt thòi lớn mà còn không kịp trang điểm.
Lúc trước đúng là cô ta muốn dùng mỹ phẩm của Khương Thanh Nhu, mấy thứ mỹ phẩm trong phòng trang điểm nào có thể tốt bằng mỹ phẩm của Khương Thanh Nhu?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ thế, cô ta lại không tự chủ được mà nhìn về phía Khương Thanh Nhu, ánh mắt cầu xin.
Khương Thanh Nhu chỉ đáp lại một nụ cười mềm nhũn. Khi mặt mày cong lên, đôi mắt hoa đào cực kỳ mềm mại động lòng người.
Chỉ chớp mắt, vẻ mặt Khương Phi đã lạnh xuống. Người khác không hiểu, nhưng cô ta biết Khương Thanh Nhu đang giả vờ ngây thơ.
Màn giao lưu bằng mắt của hai người lọt vào trong mắt Bạch Trân Châu, cô ấy không khỏi nhìn về phía Khương Phi, lòng đầy nghi ngờ.
Lẽ nào Khương Phi thật sự là người hai mặt giống như Khương Thanh Nhu đã nói?
Khương Thanh Nhu thoáng nhìn thấy vẻ chán ghét khó hiểu mơ hồ hiện lên trên mặt Bạch Trân Châu, hài lòng dịch tầm mắt đi.
Khương Phi biết giả vờ đáng thương, nhưng cô thân là diễn viên, sao có thể bại bởi cô ta?
Biết mình không thể trông cậy vào Khương Thanh Nhu, Khương Phi lại chuyển tầm mắt về phía Bạch Trân Châu.
Vừa rồi là Bạch Trân Châu nói muốn dẫn cô ta đi mượn đồ trang điểm, nhưng cô ta mới vừa đi tới đã bị Bạch Trân Châu trầm giọng khuyên về:
“Mọi người đều đang nghỉ ngơi, một mình cô đi qua đi lại làm gì?”
Cự tuyệt rất rõ ràng.
Khương Phi không cam lòng ngồi về chỗ của mình. Nhìn gương mặt nhạt nhẽo trong gương, lại nghĩ tới lớp trang điểm kiều diễm trên mặt Khương Thanh Nhu, Khương Phi hận tới siết chặt nắm tay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro