Quân Hôn Bạo Đường: Bạch Liên Trà Xanh Thành Đoàn Sủng Ở 70
Khóc Lóc Cái Gì...
Cuồng Dã La Bặc
2024-10-11 18:59:58
Ngay cả Triệu Tiểu Chi cũng chỉ mãi lo lắng chuyện mình phải xuống nông thôn, không để ý tới Khương Phi.
Mà trong số người ở đây, có mấy người hơi tò mò với Khương Thanh Nhu. Nhưng trong sảnh lớn nào còn bóng dáng Khương Thanh Nhu nữa?
Khương Thanh Nhu đã thay quần áo của mình ra, hớn hở chạy về nhà rồi. Trên người cô mặc chiếc áo hai lớp màu lam, quần dài màu đen, phối với đôi giày da anh cả mới vừa tặng, trên mặt còn lớp trang điểm chưa tan, cô đi tới đâu mọi người nhìn theo tới đó.
Khi đi ngang qua quầy lễ tân, có người còn chọc chọc khuỷu tay Vũ Tư Minh, cười nói:
“Ha, cô gái kia trúng tuyển, sau này đoàn văn công của chúng ta có người múa chính rồi.”
Xinh đẹp như vậy mà không làm người múa chính đúng là quá đáng tiếc, nhỉ?
Vũ Tư Minh che giấu vẻ kinh diễm trong mắt, gục đầu xuống: “Múa đẹp rồi lại nói.”
Đang thu dọn đồ đạc, bỗng sĩ quan phía sau hô nhỏ: “Mọi người có ai nhìn thấy Sầm trung đoàn trưởng không? Anh ấy đi đâu rồi?”
Chỉ chớp mắt Sầm trung đoàn trưởng đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, khiến anh ta lo lắng muốn chết. Anh ta còn chưa hoàn thành nhiệm vụ lãnh đạo giao phó đâu!
Ví như hỏi xem trung đoàn trưởng thấy hứng thú với người nào…
Vũ Tư Minh không nhịn được quay đầu trêu ghẹo: “Đội trưởng Hạ, có bao giờ anh xem chừng được trung đoàn trưởng của các anh đâu mà?”
Đội trưởng Hạ tên đầy đủ là Hạ Vĩ, dưới tay có một tiểu đội. Vì anh ta tòng quân cùng lúc với Sầm Thời cho nên so với những người khác, anh ta có thể thân thiết với Sầm Thời hơn một chút, cũng vì nguyên nhân này thủ trưởng mới kêu anh ta cùng Sầm Thời tới tìm kiếm đối tượng.
Nhưng mà, Sầm Thời vẫn luôn tuân thủ kỷ luật, giữ đúng chuẩn mực thượng hạ cấp, dù là anh ta cũng không thể nói quá nhiều với Sầm Thời.
Hạ Vĩ sờ sờ gáy nói nhỏ: “Vậy tôi phải làm sao bây giờ?”
Cũng không thể báo cho lãnh đạo biết mình chưa hoàn thành nhiệm vụ được, đúng không?
Bỗng nhiên đôi mắt Hạ Vĩ sáng lên, nhớ lại cô gái tên Khương Thanh Nhu kia.
Người có thể khiến Sầm Thời cũng không nhịn được phải mở miệng nói giúp, chắc chắn là khác biệt!
Hạ Vĩ suy nghĩ một chút, vậy thì nói là Khương Thanh Nhu đi. Dù sao thì báo cáo lên trên là một chuyện, có thành hay không lại là chuyện khác.
Tuy anh ta cũng rất sợ đắc tội Sầm Thời, nhưng anh ta càng sợ đắc tội với thủ trưởng hơn!
Lại thêm, có báo lên cũng chưa chắc đã được sắp xếp quyết định nhanh như vậy…
Khi xuống lầu hơi tối, lại thêm chỉ có một mình cô ra trước, toàn bộ thông đạo chỉ có tiếng cộc cộc do giày da giẫm lên cầu thang phát ra.
Khương Thanh Nhu sợ tối, cho nên cô không tự chủ được mà bước hơi nhanh hơn một chút.
Tới khi gần tới cửa thang lầu, đột nhiên có con chuột lớn chạy từ đâu ra không rõ, dọa Khương Thanh Nhu sợ hết hồn, la to một tiếng rồi vội chạy nhanh về phía trước.
Mà trong số người ở đây, có mấy người hơi tò mò với Khương Thanh Nhu. Nhưng trong sảnh lớn nào còn bóng dáng Khương Thanh Nhu nữa?
Khương Thanh Nhu đã thay quần áo của mình ra, hớn hở chạy về nhà rồi. Trên người cô mặc chiếc áo hai lớp màu lam, quần dài màu đen, phối với đôi giày da anh cả mới vừa tặng, trên mặt còn lớp trang điểm chưa tan, cô đi tới đâu mọi người nhìn theo tới đó.
Khi đi ngang qua quầy lễ tân, có người còn chọc chọc khuỷu tay Vũ Tư Minh, cười nói:
“Ha, cô gái kia trúng tuyển, sau này đoàn văn công của chúng ta có người múa chính rồi.”
Xinh đẹp như vậy mà không làm người múa chính đúng là quá đáng tiếc, nhỉ?
Vũ Tư Minh che giấu vẻ kinh diễm trong mắt, gục đầu xuống: “Múa đẹp rồi lại nói.”
Đang thu dọn đồ đạc, bỗng sĩ quan phía sau hô nhỏ: “Mọi người có ai nhìn thấy Sầm trung đoàn trưởng không? Anh ấy đi đâu rồi?”
Chỉ chớp mắt Sầm trung đoàn trưởng đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, khiến anh ta lo lắng muốn chết. Anh ta còn chưa hoàn thành nhiệm vụ lãnh đạo giao phó đâu!
Ví như hỏi xem trung đoàn trưởng thấy hứng thú với người nào…
Vũ Tư Minh không nhịn được quay đầu trêu ghẹo: “Đội trưởng Hạ, có bao giờ anh xem chừng được trung đoàn trưởng của các anh đâu mà?”
Đội trưởng Hạ tên đầy đủ là Hạ Vĩ, dưới tay có một tiểu đội. Vì anh ta tòng quân cùng lúc với Sầm Thời cho nên so với những người khác, anh ta có thể thân thiết với Sầm Thời hơn một chút, cũng vì nguyên nhân này thủ trưởng mới kêu anh ta cùng Sầm Thời tới tìm kiếm đối tượng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà, Sầm Thời vẫn luôn tuân thủ kỷ luật, giữ đúng chuẩn mực thượng hạ cấp, dù là anh ta cũng không thể nói quá nhiều với Sầm Thời.
Hạ Vĩ sờ sờ gáy nói nhỏ: “Vậy tôi phải làm sao bây giờ?”
Cũng không thể báo cho lãnh đạo biết mình chưa hoàn thành nhiệm vụ được, đúng không?
Bỗng nhiên đôi mắt Hạ Vĩ sáng lên, nhớ lại cô gái tên Khương Thanh Nhu kia.
Người có thể khiến Sầm Thời cũng không nhịn được phải mở miệng nói giúp, chắc chắn là khác biệt!
Hạ Vĩ suy nghĩ một chút, vậy thì nói là Khương Thanh Nhu đi. Dù sao thì báo cáo lên trên là một chuyện, có thành hay không lại là chuyện khác.
Tuy anh ta cũng rất sợ đắc tội Sầm Thời, nhưng anh ta càng sợ đắc tội với thủ trưởng hơn!
Lại thêm, có báo lên cũng chưa chắc đã được sắp xếp quyết định nhanh như vậy…
Khi xuống lầu hơi tối, lại thêm chỉ có một mình cô ra trước, toàn bộ thông đạo chỉ có tiếng cộc cộc do giày da giẫm lên cầu thang phát ra.
Khương Thanh Nhu sợ tối, cho nên cô không tự chủ được mà bước hơi nhanh hơn một chút.
Tới khi gần tới cửa thang lầu, đột nhiên có con chuột lớn chạy từ đâu ra không rõ, dọa Khương Thanh Nhu sợ hết hồn, la to một tiếng rồi vội chạy nhanh về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro