Quân Hôn Bạo Đường: Bạch Liên Trà Xanh Thành Đoàn Sủng Ở 70
Sao Lại Là Ngườ...
Cuồng Dã La Bặc
2024-10-11 18:59:58
Mặt mày anh thâm thúy, sống mũi cao thẳng, sườn mặt như được cắt gọt, đôi môi mỏng mím nhẹ.
Chỉ là hàn ý trong đôi mắt kia kéo thẳng từ đáy mắt tới đuôi mày, ánh mắt khi nhìn Khương Thanh Nhu giống như đang nhìn một món đồ gì đó.
Dáng người anh cao ngất khiến cô không thể không ngẩng đầu lên nhìn, hàn ý như bẩm sinh đã có trên người anh khiến Khương Thanh Nhu dù đã mặc một lớp áo rất dày cũng không nhịn được rùng mình một cái.
Trong mắt Khương Thanh Nhu lại xuất hiện vẻ tiếc nuối.
Sao đây lại là người đàn ông của nữ chính? Cực phẩm như vậy, cô cũng muốn một!
Nhưng muốn này chỉ có thể suy nghĩ trong lòng thôi. Nếu cô nhớ không nhầm, khi tình tiết phát triển tới đây, Khương Phi đã nắm được phân nửa trái tim người đàn ông rồi!
Tranh giành sự nghiệp cô cam tâm tình nguyện xông lên, nhưng nếu đổi thành đàn ông, cô thật sự không có hứng thú.
Hơn nữa, trên đời này có nhiều đàn ông như vậy… Nhưng mà người này cũng quá đẹp trai đi! Nhất là lúc nãy khi ôm thắt lưng anh, cô còn nhớ rõ xúc cảm đó…
Xúc cảm kia tuyệt tới mức cô như không còn quá chú ý tới con chuột kia nữa.
Có thể đoán được, nếu người đàn ông này cởi đồ ra sẽ để lộ cơ thể tuyệt tới mức nào.
Nhưng chỉ tưởng tượng tới, tương lai người này sẽ ngu ngốc tới mức bị Khương Phi lợi dụng triệt để, trong mắt Khương Thanh Nhu lại lộ ra vẻ thương xót.
Mặt thì đỉnh cấp, nhưng chỉ số thông minh lại ở đáy địa ngục.
Có điều, tốt xấu gì người ta cũng đã cứu được cô, cô nói nhỏ: “Xin lỗi đồng chí, vừa rồi tôi sợ hãi quá mức…”
Trên mặt Khương Thanh Nhu lộ ra chút yếu thế và cẩn trọng. Đôi mắt to tròn vì mới vừa khóc xong mà trở nên điềm đạm đáng yêu.
Tóc đen bung xõa sau lưng phụ trợ giúp gương mặt trái xoan càng trắng nõn nà, trong tay cô cầm một cái túi rất to, vừa nhìn đã biết bên trong túi có trang phục múa mới vừa thay ra.
Sầm Thời phun ra một hơi thuốc, giọng nói còn lạnh nhạt hơn cả khí chất của anh: “Không sao.”
Anh nhìn dáng vẻ của Khương Thanh Nhu, trong lòng thầm nghĩ, sao cô phải sợ hãi tới vậy? Chuột có đáng sợ tới vậy không?
Nếu anh nói cho cô biết, khi anh làm nhiệm vụ trên núi, vì đỡ đói còn nướng cả chuột ăn, không biết cô sẽ có phản ứng thế nào.
Hơn nữa, sao ánh mắt người phụ nữ này nhìn anh cứ là lạ? Hệt như cô đang thương hại anh? Lúc ở trên sân khấu cũng là như thế.
Rốt cuộc cô đang thương hại anh cái gì? Sầm Thời không khỏi cảm thấy hiếu kỳ.
Thấy Khương Thanh Nhu giơ tay phe phẩy khói thuốc trước mặt, Sầm Thời vươn ngón tay ra dập tắt đầu thuốc.
Hành động này khiến Khương Thanh Nhu có thiện cảm với Sầm Thời nhiều hơn. Khi cô xem kịch bản có thấy nam chính có địch ý rất lớn với cô.
Nhưng hiện tại tiếp xúc rồi mới thấy, hình như đối phương cũng không tệ lắm? Lẽ nào cô nhớ sai kịch bản? Chẳng lẽ người này còn chưa bị Khương Phi nhúng chàm?
Chỉ là hàn ý trong đôi mắt kia kéo thẳng từ đáy mắt tới đuôi mày, ánh mắt khi nhìn Khương Thanh Nhu giống như đang nhìn một món đồ gì đó.
Dáng người anh cao ngất khiến cô không thể không ngẩng đầu lên nhìn, hàn ý như bẩm sinh đã có trên người anh khiến Khương Thanh Nhu dù đã mặc một lớp áo rất dày cũng không nhịn được rùng mình một cái.
Trong mắt Khương Thanh Nhu lại xuất hiện vẻ tiếc nuối.
Sao đây lại là người đàn ông của nữ chính? Cực phẩm như vậy, cô cũng muốn một!
Nhưng muốn này chỉ có thể suy nghĩ trong lòng thôi. Nếu cô nhớ không nhầm, khi tình tiết phát triển tới đây, Khương Phi đã nắm được phân nửa trái tim người đàn ông rồi!
Tranh giành sự nghiệp cô cam tâm tình nguyện xông lên, nhưng nếu đổi thành đàn ông, cô thật sự không có hứng thú.
Hơn nữa, trên đời này có nhiều đàn ông như vậy… Nhưng mà người này cũng quá đẹp trai đi! Nhất là lúc nãy khi ôm thắt lưng anh, cô còn nhớ rõ xúc cảm đó…
Xúc cảm kia tuyệt tới mức cô như không còn quá chú ý tới con chuột kia nữa.
Có thể đoán được, nếu người đàn ông này cởi đồ ra sẽ để lộ cơ thể tuyệt tới mức nào.
Nhưng chỉ tưởng tượng tới, tương lai người này sẽ ngu ngốc tới mức bị Khương Phi lợi dụng triệt để, trong mắt Khương Thanh Nhu lại lộ ra vẻ thương xót.
Mặt thì đỉnh cấp, nhưng chỉ số thông minh lại ở đáy địa ngục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có điều, tốt xấu gì người ta cũng đã cứu được cô, cô nói nhỏ: “Xin lỗi đồng chí, vừa rồi tôi sợ hãi quá mức…”
Trên mặt Khương Thanh Nhu lộ ra chút yếu thế và cẩn trọng. Đôi mắt to tròn vì mới vừa khóc xong mà trở nên điềm đạm đáng yêu.
Tóc đen bung xõa sau lưng phụ trợ giúp gương mặt trái xoan càng trắng nõn nà, trong tay cô cầm một cái túi rất to, vừa nhìn đã biết bên trong túi có trang phục múa mới vừa thay ra.
Sầm Thời phun ra một hơi thuốc, giọng nói còn lạnh nhạt hơn cả khí chất của anh: “Không sao.”
Anh nhìn dáng vẻ của Khương Thanh Nhu, trong lòng thầm nghĩ, sao cô phải sợ hãi tới vậy? Chuột có đáng sợ tới vậy không?
Nếu anh nói cho cô biết, khi anh làm nhiệm vụ trên núi, vì đỡ đói còn nướng cả chuột ăn, không biết cô sẽ có phản ứng thế nào.
Hơn nữa, sao ánh mắt người phụ nữ này nhìn anh cứ là lạ? Hệt như cô đang thương hại anh? Lúc ở trên sân khấu cũng là như thế.
Rốt cuộc cô đang thương hại anh cái gì? Sầm Thời không khỏi cảm thấy hiếu kỳ.
Thấy Khương Thanh Nhu giơ tay phe phẩy khói thuốc trước mặt, Sầm Thời vươn ngón tay ra dập tắt đầu thuốc.
Hành động này khiến Khương Thanh Nhu có thiện cảm với Sầm Thời nhiều hơn. Khi cô xem kịch bản có thấy nam chính có địch ý rất lớn với cô.
Nhưng hiện tại tiếp xúc rồi mới thấy, hình như đối phương cũng không tệ lắm? Lẽ nào cô nhớ sai kịch bản? Chẳng lẽ người này còn chưa bị Khương Phi nhúng chàm?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro