Quân Hôn Bạo Đường: Bạch Liên Trà Xanh Thành Đoàn Sủng Ở 70

Tạo Ấn Tượng Tố...

Cuồng Dã La Bặc

2024-10-11 18:59:58

Nghĩ tới đây, trong lòng Khương Thanh Nhu bỗng nảy sinh một vài ý niệm gây rối.

Nhưng chỉ một giây sau, tất cả ý tưởng ngu ngốc đều bị cô dập tắt.

Không thể, cô không thể nhớ nhầm được, chuyện đổi đề thi là nam chính tiết lộ cho Khương Phi, cho nên trong kịch bản Khương Phi mới lấy được hạng nhất với số điểm cao.

Hơn nữa, người này còn đứng sau lưng âm thầm giúp nữ chính đối phó cô!

Nghĩ tới đây, ánh mắt Khương Thanh Nhu lại hiện lên vài phần phản cảm. Nhưng dù sao chuyện cũng chưa xảy ra, rất nhanh cô đã bình thường trở lại.

Tạm thời chú ý nhiều hơn, tốt nhất là không để Khương Phi hoàn toàn nắm được trái tim người này, nếu không người phải xui xẻo sẽ là cô.

Vũ Tư Minh là người có địa vị trong đoàn văn công, nếu bị anh cố tình nhắm vào, Khương Thanh Nhu khó có thể sống sót trong đoàn văn công.

Nói không chừng cô còn có thể bị đuổi xuống nông thôn.

Cô không muốn xuống nông thôn!

Khương Thanh Nhu tranh thủ cười thật tươi: “Hôm nay cảm ơn thầy Vũ, sau này nhờ thầy Vũ chăm sóc nhiều hơn. Giờ cũng trễ rồi, tôi xin phép về trước.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tuy cô cũng muốn tăng độ thiện cảm của đối phương với mình, nhưng không thể gấp gáp được, cứ lưu lại ấn tượng tốt trước rồi nói sau.

Sầm Thời hơi nhíu mày.

Thầy Vũ? Vũ Tư Minh?

Anh có chút ấn tượng.

Chẳng qua anh còn chưa lên tiếng, cô gái kia đã chạy vội đi, trước khi chạy còn nhìn thoáng qua bụi cỏ, sau đó bước chân cô gái càng nhanh nhảu hơn.

Khóe môi Sầm Thời không nhịn được mà hơi cong lên. Trông cô lúc này khác hẳn với khi đứng trên sân khấu biểu diễn.

“Trung đoàn trưởng! Sao anh lại tới đây!” Hạ Vĩ thở hồng hộc chạy từ phía sau tới, trên mặt lộ ra vẻ gấp gáp.

Sầm Thời nhàn nhạt đáp lại: “Có chuyện gì?”

Anh vừa nói vừa khom người nhặt con dao găm bị rơi xuống đất ban nãy, ánh mắt bất ngờ bị một túi vải nho nhỏ bên cạnh hấp dẫn.

Là của cô đúng không?

Anh nhặt cả túi vải nhỏ lên, nhìn thoáng qua, lại bị hình thêu sứt sẹo trên vải chọc cho bật cười.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đây là cái gì vậy?” Hạ Vĩ cũng bu lại.

Hạ Vĩ cảm thấy hình như hôm nay trung đoàn trưởng đặc biệt vui vẻ, đây đã là lần thứ hai anh ta thấy trung đoàn trưởng cười rồi.

Phải biết rằng, Sầm Thời vốn có biệt danh “đại ma đầu mặt lạnh”, muốn nhìn thấy anh có biểu cảm khác đúng là khó hơn lên trời!

Sầm Thời vốn còn muốn đưa thứ này cho Hạ Vĩ để Hạ Vĩ trả lại cho cô gái kia, nhưng tay lại nhanh hơn một bước, bỏ thứ đó vào trong túi.

Sầm Thời hơi ngừng một lát rồi mới nói: “Không liên quan tới cậu.”

Tìm cơ hội thích hợp lại để thuộc hạ đưa lại thứ này cho cô?

Nhưng nghĩ tới hình thêu sứt sẹo trên vải, có thể nói đây cũng là đồ riêng tư của con gái, mà thuộc hạ của anh toàn là đàn ông…

Sầm Thời bỗng cảm thấy không biết phải làm thế nào cho phải.

Hạ Vĩ vừa lái xe vừa quan sát Sầm Thời qua gương chiếu hậu, trong lòng đang do dự không biết chút nữa phải báo cáo thế nào với thủ trưởng.

Có nên hỏi trung đoàn trưởng thử không?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Hôn Bạo Đường: Bạch Liên Trà Xanh Thành Đoàn Sủng Ở 70

Số ký tự: 0