Quân Hôn Bạo Đường: Bạch Liên Trà Xanh Thành Đoàn Sủng Ở 70
Chột Dạ
Cuồng Dã La Bặc
2024-10-11 18:59:58
Hạ Vĩ hắng giọng một cái, có thể là do anh ta hơi dùng sức, Sầm Thời ngồi phía sau quan tâm hỏi thăm một câu: “Không khỏe?”
Hạ Vĩ vội vàng nói: “Không có không có!”
Nếu không phải anh ta đang cầm lái, có lẽ anh ta đã giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán.
Nhưng câu hỏi này của Sầm Thời cũng kéo một chút lý trí của Hạ Vĩ trở về.
Đừng nhìn hiện tại Sầm trung đoàn trưởng đang vui vẻ, nhưng chỉ cần anh ta nhắc tới chuyện xem mắt, chắc chắn trung đoàn trưởng sẽ trở mặt ngay.
Trước kia khi thủ trưởng nói muốn Sầm Thời đi xem mắt, không lần nào Sầm Thời chịu đi, cũng tỏ vẻ rất mất kiên nhẫn.
Nếu anh ta trực tiếp hỏi: “Trung đoàn trưởng, anh thấy Khương Thanh Nhu kia thế nào?”, chắc chắn Sầm trung đoàn trưởng sẽ có cảnh giác.
Hạ Vĩ suy nghĩ một hồi, quyết định dứt khoát ngậm miệng không nói.
Tới quân đội rồi, Hạ Vĩ dừng xe, cùng Sầm Thời đi về phía trước. Nhưng khi tới tòa nhà văn phòng, Hạ Vĩ hơi ngừng lại:
“Trung đoàn trưởng, anh đi lên trước đi, em còn có chút việc phải làm.”
Sầm Thời quay đầu lạnh nhạt nhìn Hạ Vĩ, nhưng chỉ một ánh mắt lạnh nhạt kia cũng đủ khiến Hạ Vĩ hốt hoảng.
Anh ta cố giả vờ bình tĩnh bịa lý do: “Lưu trung đoàn trưởng kêu em đưa danh sách trúng tuyển hôm nay tới cho anh ấy. Anh cũng biết, anh ấy là người chịu trách nhiệm bố trí mọi tiết mục trong tiệc mừng năm mới mà!”
Lưu trung đoàn trưởng cũng là đoàn trưởng đoàn văn công, anh ta muốn lấy thứ này cũng không có gì lạ.
Sầm Thời gật đầu: “Trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Hạ Vĩ được sủng mà sợ, gật mạnh đầu: “Vâng ạ!”
Sầm Thời quay người, cặp chân dài bước nhanh vào trong. Anh là trung đoàn trưởng, chỗ ở không giống những binh sĩ khác. Sầm Thời ở nhà mà quân đội phân ngay bên cạnh.
Là một căn nhà lớn có cả sân đây!
Điều này khiến Hạ Vĩ rất hâm mộ. Nhưng hâm mộ có tác dụng gì? Anh ta cũng không có bản lĩnh như thế!
Thấy Sầm Thời đã đi xa rồi, Hạ Vĩ mới vội vàng đi gõ cửa phòng làm việc của thủ trưởng.
Gần như vừa gõ cửa một cái, trong phòng đã vang lên một giọng nói rất vang dội: “Vào đi.”
Hạ Vĩ mở cửa tiến vào.
Vệ thủ trưởng vừa thấy người vào là Hạ Vĩ đã buông ngay văn kiện trong tay xuống: “Thế nào? Tên nhóc Sầm Thời kia có nhìn trúng ai không?”
Hạ Vĩ thấy thủ trưởng vội vàng ném công việc sang một bên, chỉ lo tới việc tìm đối tượng cho Sầm trung đoàn trưởng, trong lòng thầm thấy kính nể.
Anh ta còn không nhịn được nghĩ, nhiệm vụ của mình đúng là gánh nặng đường xa.
Nếu lúc đi vào Hạ Vĩ còn hơi do dự, thì hiện tại Hạ Vĩ đã không còn do dự gì nữa, anh ta há miệng, thao thao bất tuyệt:
“Thủ trưởng, ngài không biết đâu, buổi tuyển chọn hôm nay, gần như từ lúc bắt đầu Sầm trung đoàn trưởng đã ngủ mất, trông như không hề có hứng thú với bất kỳ người nào.”
“Đừng nói là mí mắt, ngay cả tư thế ngủ của anh ấy cũng không thay đổi lấy một chút…”
Hạ Vĩ vội vàng nói: “Không có không có!”
Nếu không phải anh ta đang cầm lái, có lẽ anh ta đã giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán.
Nhưng câu hỏi này của Sầm Thời cũng kéo một chút lý trí của Hạ Vĩ trở về.
Đừng nhìn hiện tại Sầm trung đoàn trưởng đang vui vẻ, nhưng chỉ cần anh ta nhắc tới chuyện xem mắt, chắc chắn trung đoàn trưởng sẽ trở mặt ngay.
Trước kia khi thủ trưởng nói muốn Sầm Thời đi xem mắt, không lần nào Sầm Thời chịu đi, cũng tỏ vẻ rất mất kiên nhẫn.
Nếu anh ta trực tiếp hỏi: “Trung đoàn trưởng, anh thấy Khương Thanh Nhu kia thế nào?”, chắc chắn Sầm trung đoàn trưởng sẽ có cảnh giác.
Hạ Vĩ suy nghĩ một hồi, quyết định dứt khoát ngậm miệng không nói.
Tới quân đội rồi, Hạ Vĩ dừng xe, cùng Sầm Thời đi về phía trước. Nhưng khi tới tòa nhà văn phòng, Hạ Vĩ hơi ngừng lại:
“Trung đoàn trưởng, anh đi lên trước đi, em còn có chút việc phải làm.”
Sầm Thời quay đầu lạnh nhạt nhìn Hạ Vĩ, nhưng chỉ một ánh mắt lạnh nhạt kia cũng đủ khiến Hạ Vĩ hốt hoảng.
Anh ta cố giả vờ bình tĩnh bịa lý do: “Lưu trung đoàn trưởng kêu em đưa danh sách trúng tuyển hôm nay tới cho anh ấy. Anh cũng biết, anh ấy là người chịu trách nhiệm bố trí mọi tiết mục trong tiệc mừng năm mới mà!”
Lưu trung đoàn trưởng cũng là đoàn trưởng đoàn văn công, anh ta muốn lấy thứ này cũng không có gì lạ.
Sầm Thời gật đầu: “Trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Vĩ được sủng mà sợ, gật mạnh đầu: “Vâng ạ!”
Sầm Thời quay người, cặp chân dài bước nhanh vào trong. Anh là trung đoàn trưởng, chỗ ở không giống những binh sĩ khác. Sầm Thời ở nhà mà quân đội phân ngay bên cạnh.
Là một căn nhà lớn có cả sân đây!
Điều này khiến Hạ Vĩ rất hâm mộ. Nhưng hâm mộ có tác dụng gì? Anh ta cũng không có bản lĩnh như thế!
Thấy Sầm Thời đã đi xa rồi, Hạ Vĩ mới vội vàng đi gõ cửa phòng làm việc của thủ trưởng.
Gần như vừa gõ cửa một cái, trong phòng đã vang lên một giọng nói rất vang dội: “Vào đi.”
Hạ Vĩ mở cửa tiến vào.
Vệ thủ trưởng vừa thấy người vào là Hạ Vĩ đã buông ngay văn kiện trong tay xuống: “Thế nào? Tên nhóc Sầm Thời kia có nhìn trúng ai không?”
Hạ Vĩ thấy thủ trưởng vội vàng ném công việc sang một bên, chỉ lo tới việc tìm đối tượng cho Sầm trung đoàn trưởng, trong lòng thầm thấy kính nể.
Anh ta còn không nhịn được nghĩ, nhiệm vụ của mình đúng là gánh nặng đường xa.
Nếu lúc đi vào Hạ Vĩ còn hơi do dự, thì hiện tại Hạ Vĩ đã không còn do dự gì nữa, anh ta há miệng, thao thao bất tuyệt:
“Thủ trưởng, ngài không biết đâu, buổi tuyển chọn hôm nay, gần như từ lúc bắt đầu Sầm trung đoàn trưởng đã ngủ mất, trông như không hề có hứng thú với bất kỳ người nào.”
“Đừng nói là mí mắt, ngay cả tư thế ngủ của anh ấy cũng không thay đổi lấy một chút…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro