Quân Hôn Bạo Đường: Bạch Liên Trà Xanh Thành Đoàn Sủng Ở 70
Trước Mặt Người...
Cuồng Dã La Bặc
2024-10-11 18:59:58
Miệng ông ta rất hung ác, lực tay mạnh mẽ hệt như người ông ta đang kéo không phải con gái ông ta mà là kẻ thù của ông ta!
Cuối cùng ông ta cũng bại lộ bản tính rồi!
Khương Phi không nhịn được mà bật khóc thành tiếng. Lúc đầu cô ta đã nghĩ kỹ rồi, sau khi về nhà đầu tiên phải nói cuộc thi hôm nay khó khăn tới mức nào mức nào trước rồi mới nói ra thành tích của cô ta, như vậy sẽ ít bị mắng hơn.
Nhưng cô ta có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ tới, Khương Thanh Nhu lại nói ra hết như vậy.
Khương Phi quay đầu, mắt đầy oán hận nhìn chằm chằm Khương Thanh Nhu.
Khương Thanh Nhu còn bày ra nụ cười tiêu chuẩn, ngây thơ lại đáng yêu.
“Còn nhìn cái gì nữa? Mày thấy chưa đủ mất mặt hay sao?” Khương Nghĩa hết lôi tới kéo, Khương Phi lảo đảo theo sau, rơi lệ đầy mặt.
Khi Khương Thanh Nhu vào nhà cũng không giấu giếm chuyện mới rồi:
“Cha, vừa rồi chú mới tới, con nói chuyện với chú ấy mấy câu, hình như nói lỡ lời, chú ấy tức thở phì phò kéo chị họ đi rồi, cha sẽ không trách con chứ?”
Cô mỉm đôi môi đỏ hồng, trông như người đang khiếp đảm lo sợ vì mới vừa làm chuyện gì sai trái.
Đương nhiên Khương Viễn sẽ không trách con gái, men say đang dâng lên trong người, ông nói như lẽ đương nhiên:
“Cha có trách con bao giờ? Ngược lại chú con lớn tuổi rồi lại đi so đo với bậc tiểu bối như con thì tính là cái gì? Đúng là lòng dạ hẹp hòi!”
Tuy nói thì nói thế, nhưng trong lòng Khương Viễn vẫn hơi lo lắng cho Khương Nghĩa.
Tuy ông chưa từng nghĩ tới việc sẽ giúp đỡ em trai, nhưng ông vẫn quan tâm phần tình thân này.
Ánh mắt ông không tự chủ được mà nhìn về phía nồi canh gà còn dư lại. Lúc đầu ông định nói cầm một ít qua cho Khương Phi ăn, nhưng bị Tề Phương nhanh tay bưng đi trước.
Tề Phương vừa thấy dáng vẻ lưu luyến thân tình của chồng đã thấy phiền, bà hung hăng nói:
“Chắc chắn em trai ông ngửi được mùi mới tới đây, lúc chiều tôi đã thấy nó đứng ở cửa thò đầu nhìn qua rồi.”
“Tôi nói cho ông biết, phần còn lại này phải để lại sáng mai nấu bát mì cho con gái ăn, con gái ông thích nhất là mì gà đó!”
Nói xong bà còn nhìn về phía Khương Thanh Nhu, ra hiệu cho con gái mau đứng về phía mặt trận của bà.
Ai biết Khương Thanh Nhu lại hít mũi một cái, trông vô cùng uất ức, nói: “Cha, hay là để con cầm đi cho chú uống đi.”
Khương Thanh Nhu mới vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô. Khương Viễn thì tỏ vẻ vui mừng, mà những người khác lại khiếp sợ không tưởng nổi.
Rõ ràng bình thường Nhu Nhu ghét chú nó nhất mà?
Nhưng mọi người còn chưa nói gì, Khương Thanh Nhu đã nói tiếp, trông còn như muốn khóc nấc lên:
“Trông chú như không thích con, vừa rồi chú ấy còn nói con ăn hại. Con cảm thấy, nếu con bưng canh này qua cho nhà chú uống, hẳn chú sẽ không còn chán ghét con như thế nữa.”
Cuối cùng ông ta cũng bại lộ bản tính rồi!
Khương Phi không nhịn được mà bật khóc thành tiếng. Lúc đầu cô ta đã nghĩ kỹ rồi, sau khi về nhà đầu tiên phải nói cuộc thi hôm nay khó khăn tới mức nào mức nào trước rồi mới nói ra thành tích của cô ta, như vậy sẽ ít bị mắng hơn.
Nhưng cô ta có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ tới, Khương Thanh Nhu lại nói ra hết như vậy.
Khương Phi quay đầu, mắt đầy oán hận nhìn chằm chằm Khương Thanh Nhu.
Khương Thanh Nhu còn bày ra nụ cười tiêu chuẩn, ngây thơ lại đáng yêu.
“Còn nhìn cái gì nữa? Mày thấy chưa đủ mất mặt hay sao?” Khương Nghĩa hết lôi tới kéo, Khương Phi lảo đảo theo sau, rơi lệ đầy mặt.
Khi Khương Thanh Nhu vào nhà cũng không giấu giếm chuyện mới rồi:
“Cha, vừa rồi chú mới tới, con nói chuyện với chú ấy mấy câu, hình như nói lỡ lời, chú ấy tức thở phì phò kéo chị họ đi rồi, cha sẽ không trách con chứ?”
Cô mỉm đôi môi đỏ hồng, trông như người đang khiếp đảm lo sợ vì mới vừa làm chuyện gì sai trái.
Đương nhiên Khương Viễn sẽ không trách con gái, men say đang dâng lên trong người, ông nói như lẽ đương nhiên:
“Cha có trách con bao giờ? Ngược lại chú con lớn tuổi rồi lại đi so đo với bậc tiểu bối như con thì tính là cái gì? Đúng là lòng dạ hẹp hòi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy nói thì nói thế, nhưng trong lòng Khương Viễn vẫn hơi lo lắng cho Khương Nghĩa.
Tuy ông chưa từng nghĩ tới việc sẽ giúp đỡ em trai, nhưng ông vẫn quan tâm phần tình thân này.
Ánh mắt ông không tự chủ được mà nhìn về phía nồi canh gà còn dư lại. Lúc đầu ông định nói cầm một ít qua cho Khương Phi ăn, nhưng bị Tề Phương nhanh tay bưng đi trước.
Tề Phương vừa thấy dáng vẻ lưu luyến thân tình của chồng đã thấy phiền, bà hung hăng nói:
“Chắc chắn em trai ông ngửi được mùi mới tới đây, lúc chiều tôi đã thấy nó đứng ở cửa thò đầu nhìn qua rồi.”
“Tôi nói cho ông biết, phần còn lại này phải để lại sáng mai nấu bát mì cho con gái ăn, con gái ông thích nhất là mì gà đó!”
Nói xong bà còn nhìn về phía Khương Thanh Nhu, ra hiệu cho con gái mau đứng về phía mặt trận của bà.
Ai biết Khương Thanh Nhu lại hít mũi một cái, trông vô cùng uất ức, nói: “Cha, hay là để con cầm đi cho chú uống đi.”
Khương Thanh Nhu mới vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô. Khương Viễn thì tỏ vẻ vui mừng, mà những người khác lại khiếp sợ không tưởng nổi.
Rõ ràng bình thường Nhu Nhu ghét chú nó nhất mà?
Nhưng mọi người còn chưa nói gì, Khương Thanh Nhu đã nói tiếp, trông còn như muốn khóc nấc lên:
“Trông chú như không thích con, vừa rồi chú ấy còn nói con ăn hại. Con cảm thấy, nếu con bưng canh này qua cho nhà chú uống, hẳn chú sẽ không còn chán ghét con như thế nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro