Quân Hôn Không Ly Được: Quân Tẩu Xinh Đẹp Tức Giận Sinh Ba Con
Không Cần Giải...
Giang Nam Nam
2024-10-20 02:44:06
Những lời này là lời chót lưỡi đầu môi của cô, dùng để đuổi những người dựa vào quan hệ huyết thống, không ngờ có một ngày cô lại nghe được câu tương tự từ trong miệng của người khác.
Nguyễn Tử Mạt thở dài một hơi, nguyên thân là người tham lam khó nhằn, Lệ Kình Liệt không tin cô cũng có thể hiểu được, cô dịu giọng giải thích, “Tôi có tay có chân, có thể tự kiếm tiền của mình, gần đây tôi làm một chút buôn bán, tiền kiếm được có thể nuôi sống bản thân, tiền này anh giữ mà cho Tiểu Bảo đi.”
Cô không cần tiền là vì nghĩ cho Tiểu Bảo.
Người phụ nữ này vẫn có chút tình cảm với Tiểu Bảo.
Lệ Kình Liệt thu hơi thở sắc bén lại, vẻ mặt dịu xuống, nói, “Tự làm kinh doanh không ổn định…”
“Tôi tin mình có thể làm được tốt, con đường đã lựa chọn, tôi sẽ tự mình chịu trách nhiệm.”
Nguyễn Tử Mạt biết Lệ Kình Liệt muốn nói gì, bát cơm của thời đại này rất thơm, nhưng qua mấy năm nữa, rất nhiều người sẽ không cho là như vậy nữa, đều muốn xuống biển làm ăn.
Lệ Kình Liệt thấy thái độ của cô kiên quyết, cho dù trong lòng không chấp nhận nhưng anh cũng không nói gì thêm nữa.
Để bản thân yên tâm cũng vì để Lệ Kình Liệt yên tâm, Nguyễn Tử Mạt lấy con dấu ở bên cạnh ra, nhanh chóng ấn dấu tay của mình lên báo cáo ly hôn.
Nguyễn Tử Mạt đưa báo cáo ly hôn cho Lệ Kình Liệt.
“Cô vì người đàn ông kia nên mới gấp gáp ly hôn với tôi như vậy sao?”
Lệ Kình Liệt nhíu mày lại, ánh mắt sắc bén dừng trên người Nguyễn Tử Mạt.
“Tôi không phải người mù, sao có thể thích người đàn ông kia được, chắc anh cũng nghe nói rồi chứ, là em gái của Thôi Hà Hoa tính kế tôi, mới khiến anh hiểu lầm.”
Nguyễn Tử Mạt giải thích, cô có thể ly hôn nhưng không muốn rời đi với tội danh ngoại tình, người kia cũng chẳng phải cô, nếu đến mắng cô thì hơi oan cho cô đấy.
Lệ Kình Liệt không tin, “Nếu cô không có quan hệ gì với anh ta, sao lúc trước cô lại khóc lóc cầu xin tôi tha cho người đàn ông đó.”
“Lúc trước em gái Thôi Uyển Ninh của Thôi Hà Hoa như người thân bạn bè, Đường Thiên Vũ lại là bạn trai của cô ta, tôi không thể để cho bạn trai của cô ta gặp chuyện không may được.”
Trên mặt Nguyễn Tử Mạt lộ ra vẻ đau khổ vì bị bạn bè tổn thương, cố gắng giả vờ bình tĩnh, cẩm thận tìm ra lỗ hổng trong đoạn ký ức kia để bù đắp, cũng may cho đến giờ nguyên thân vẫn chưa từng thừa nhận có quan hệ trái luật với Đường Thiên Vũ kia, chỉ cam chịu.
“Nếu hiểu lầm, vì sao ngày đó cô không giải thích.”
Ánh mắt Lệ Kình Liệt dừng trên người Nguyễn Tử Mạt càng lúc càng sắc bén.
Thấy Nguyễn Tử Mạt không nói gì, Lệ Kình Liệt cười lạnh một tiếng, không tìm ra cớ chứ gì.
Nguyễn Tử Mạt sợ hãi liếc mắt nhìn Lệ Kình Liệt một cái, nhỏ giọng nói thầm, “Ngày đó dáng vẻ anh tức giận, giống như một con hổ muốn ăn thịt người, rất đáng sợ, tôi rất sợ, không dám giải thích.”
Lệ Kình Liệt nghẹn lại, ngày đó nghĩ đến chuyện cô muốn bán con, anh quá mức tức giận, hận không thể bóp chết cô, nhưng cuối cùng anh nhịn lại, không động đến cô một phân nào.
“Người đàn ông kia không phải kiểu mà tôi thích, tôi thích người mặt mũi điển trai thân thể cường tráng, dáng người tốt, có lòng cầu tiền, có trách nhiệm…”
Nguyễn Tử Mạt thấy Lệ Kình Liệt còn chưa tin, tiếp tục nói, chuyên chọn những mặt tương phản với Đường Thiên Vũ kia mà nói.
Lệ Kình Liệt dần đứng lên, chớp mắt nhìn Nguyễn Tử Mạt một cái, tất cả những điều cô nói đều hướng về phía anh, người phụ nữ Nguyễn Tử Mạt này vẫn còn thích anh.
Anh cầm đơn xin báo cáo ly hôn, sải bước rời đi, sợ chậm trễ một phút đồng hồ thì người phụ nữ này sẽ đổi ý.
Nguyễn Tử Mạt thở dài một hơi, nguyên thân là người tham lam khó nhằn, Lệ Kình Liệt không tin cô cũng có thể hiểu được, cô dịu giọng giải thích, “Tôi có tay có chân, có thể tự kiếm tiền của mình, gần đây tôi làm một chút buôn bán, tiền kiếm được có thể nuôi sống bản thân, tiền này anh giữ mà cho Tiểu Bảo đi.”
Cô không cần tiền là vì nghĩ cho Tiểu Bảo.
Người phụ nữ này vẫn có chút tình cảm với Tiểu Bảo.
Lệ Kình Liệt thu hơi thở sắc bén lại, vẻ mặt dịu xuống, nói, “Tự làm kinh doanh không ổn định…”
“Tôi tin mình có thể làm được tốt, con đường đã lựa chọn, tôi sẽ tự mình chịu trách nhiệm.”
Nguyễn Tử Mạt biết Lệ Kình Liệt muốn nói gì, bát cơm của thời đại này rất thơm, nhưng qua mấy năm nữa, rất nhiều người sẽ không cho là như vậy nữa, đều muốn xuống biển làm ăn.
Lệ Kình Liệt thấy thái độ của cô kiên quyết, cho dù trong lòng không chấp nhận nhưng anh cũng không nói gì thêm nữa.
Để bản thân yên tâm cũng vì để Lệ Kình Liệt yên tâm, Nguyễn Tử Mạt lấy con dấu ở bên cạnh ra, nhanh chóng ấn dấu tay của mình lên báo cáo ly hôn.
Nguyễn Tử Mạt đưa báo cáo ly hôn cho Lệ Kình Liệt.
“Cô vì người đàn ông kia nên mới gấp gáp ly hôn với tôi như vậy sao?”
Lệ Kình Liệt nhíu mày lại, ánh mắt sắc bén dừng trên người Nguyễn Tử Mạt.
“Tôi không phải người mù, sao có thể thích người đàn ông kia được, chắc anh cũng nghe nói rồi chứ, là em gái của Thôi Hà Hoa tính kế tôi, mới khiến anh hiểu lầm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Tử Mạt giải thích, cô có thể ly hôn nhưng không muốn rời đi với tội danh ngoại tình, người kia cũng chẳng phải cô, nếu đến mắng cô thì hơi oan cho cô đấy.
Lệ Kình Liệt không tin, “Nếu cô không có quan hệ gì với anh ta, sao lúc trước cô lại khóc lóc cầu xin tôi tha cho người đàn ông đó.”
“Lúc trước em gái Thôi Uyển Ninh của Thôi Hà Hoa như người thân bạn bè, Đường Thiên Vũ lại là bạn trai của cô ta, tôi không thể để cho bạn trai của cô ta gặp chuyện không may được.”
Trên mặt Nguyễn Tử Mạt lộ ra vẻ đau khổ vì bị bạn bè tổn thương, cố gắng giả vờ bình tĩnh, cẩm thận tìm ra lỗ hổng trong đoạn ký ức kia để bù đắp, cũng may cho đến giờ nguyên thân vẫn chưa từng thừa nhận có quan hệ trái luật với Đường Thiên Vũ kia, chỉ cam chịu.
“Nếu hiểu lầm, vì sao ngày đó cô không giải thích.”
Ánh mắt Lệ Kình Liệt dừng trên người Nguyễn Tử Mạt càng lúc càng sắc bén.
Thấy Nguyễn Tử Mạt không nói gì, Lệ Kình Liệt cười lạnh một tiếng, không tìm ra cớ chứ gì.
Nguyễn Tử Mạt sợ hãi liếc mắt nhìn Lệ Kình Liệt một cái, nhỏ giọng nói thầm, “Ngày đó dáng vẻ anh tức giận, giống như một con hổ muốn ăn thịt người, rất đáng sợ, tôi rất sợ, không dám giải thích.”
Lệ Kình Liệt nghẹn lại, ngày đó nghĩ đến chuyện cô muốn bán con, anh quá mức tức giận, hận không thể bóp chết cô, nhưng cuối cùng anh nhịn lại, không động đến cô một phân nào.
“Người đàn ông kia không phải kiểu mà tôi thích, tôi thích người mặt mũi điển trai thân thể cường tráng, dáng người tốt, có lòng cầu tiền, có trách nhiệm…”
Nguyễn Tử Mạt thấy Lệ Kình Liệt còn chưa tin, tiếp tục nói, chuyên chọn những mặt tương phản với Đường Thiên Vũ kia mà nói.
Lệ Kình Liệt dần đứng lên, chớp mắt nhìn Nguyễn Tử Mạt một cái, tất cả những điều cô nói đều hướng về phía anh, người phụ nữ Nguyễn Tử Mạt này vẫn còn thích anh.
Anh cầm đơn xin báo cáo ly hôn, sải bước rời đi, sợ chậm trễ một phút đồng hồ thì người phụ nữ này sẽ đổi ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro