Quân Hôn Không Ly Được: Quân Tẩu Xinh Đẹp Tức Giận Sinh Ba Con
Cô Ấy Thích Tôi
Giang Nam Nam
2024-10-20 02:44:06
Nguyễn Tử Mạt đột nhiên bị trừng mắt một cái, vẻ mặt cô mê mang.
Không biết Lệ Kình Liệt bị làm sao thế, đang nói chuyện rất bình thường, sao người này lại đột nhiên tức giận?
Nhưng cũng may hai người sẽ ly hôn, giải thoát rồi.
Đàn ông ấy à, chưa bao giờ nằm trong kế hoạch cuộc đời của cô.
Sau khi ly hôn, cô thuê một căn phòng ở trên thành phố, toàn tâm toàn ý kiếm tiền.
---
Lệ Kình Liệt nhíu mi, sắc mặt sa sầm, bước đi như bay ra khỏi đại viện gia đình.
Ở cửa của đại viện gia đình có một chiếc xe jeep đỗ ở đó, hai người đàn ông trẻ tuổi điển trai, cao như tùng bách đang dựa lên xe.
Hai người này là bạn tốt lâu năm của Lệ Kình Liệt.
Người đàn ông trông còn đẹp hơn cả con gái, vẻ đẹp có vài phần âm nhu tên là Cố Vân Đình, là một phó doanh trưởng, làm việc dưới trướng Lệ Kình Liệt.
Người dáng vẻ chính khí, phong độ nhanh nhẹn tên là Ngụy Cẩm Vinh, con trẻ đã là phó đoàn trưởng, không cùng một đơn vị.
Thấy Lệ Kình Liệt đi ra, Cố Vân Đình ném điếu thuốc trên miệng xuống, đi đến chỗ Lệ Kình Liệt, “Thế nào? Người phụ nữ Nguyễn Tử Mạt kia có phải không chịu ly hôn không? Hay cô ấy muốn dùng công phu sư tử ngoạn, đòi toàn bộ gia sản của cậu?”
Lệ Kình Liệt không nói gì, đi vòng qua Ngụy Cẩm Vinh đang ồn ào, mở cửa xe ra, chân dài đạp một cái, lên xe.
Ngụy Cẩm Vinh cũng mở cửa xe ra, đi lên xe theo.
“Sao không trả lời tôi, chẳng lẽ kết quả còn tệ hơn cả tôi nghĩ sao?”
Cố Vân Đình sờ cằm, nhìn xe jeep, hơi đăm chiêu.
“Cậu có lên xe hay không đây, nếu không lên thì chúng tôi xuất phát đây.”
“Tôi tới liền nè.”
Cố Vân Đình cười chạy tới, mở cửa sau xe ra.
Sau khi lên xe, Cố Vân Đình vẫn nhìn Lệ Kình Liệt với ánh mắt đồng tình, tiền đồ của Lệ Kình Liệt đều bị kẻ mập chết tiệt kia làm lỡ.
“Kình Liệt, cậu khó khăn quá rồi, loại phụ nữ như Nguyễn Tử Mạt này khiến người ta không chịu đựng nổi dù chỉ một ngày, haiz, nếu không tôi đưa biện pháp cho cậu, khiến cô ấy mau chóng đồng ý ly hôn.”
Cố Vân Đình vươn tay vỗ vỗ bả vai của Lệ Kình Liệt.
Ngụy Cẩm Vinh ngồi trên ghế phó lái nhíu mày lại, quay đầu, “Cậu đừng có xằng bậy.”
Cố Vân Đình lơ đễnh nhún vui, “Tôi không làm gì đâu, chỉ tìm người dọa cô ấy thôi, nếu không giảng đạo lý được thì phải dùng vũ lực trấn áp chứ, nhưng sẽ không thực sự khiến cô ấy bị thương.”
Giọng điệu của Ngụy Cẩm Vinh nghiêm khắc, “Đừng quên thân phận của cậu, phải có kỷ luật.”
Một tay Lệ Kình Liệt nắm vô lăng, tay kia lấy một tờ giấy trong bao da ra, ném ra phía sau, chuẩn xác rơi vào trong ngực Cố Vân Đình.
“Đây là cái gì?”
Cố Vân Đình nghi hoặc mở tờ giấy kia ra, khi nhìn thấy là báo cáo xin ly hôn, Nguyễn Tử Mạt còn ấn dấu vân tay, cậu ấy kinh ngạc mở to hai mắt.
Cậu ấy hét lên, “Người phụ nữ Nguyễn Tử Mạt kia đồng ý ly hôn?”
“Ừ.”
“Cô ấy có yêu cầu điều gì quá đáng không?”
“Không.”
“Không?! Cứ cảm thấy cậu ly hôn đơn giản như vậy, có hơi khó tin đó.”
“Cậu không mong đợi tôi được tốt hơn à.”
“Chậc… không phải, nếu đồng Nguyễn Tử Mạt đồng ý ly hôn với cậu, sao cậu lại có vẻ mặt như vậy?”
Cố Vân Đình ghé vào Lệ Kình Liệt đang dựa lên lưng ghế, nghiêng đầu nhìn anh.
Lệ Kình Liệt cau mày, “Cô ấy thích tôi.”
“Chậc, đây không phải chuyện cả đại viện đều biết rồi à, nếu cô ấy không thích cậu, sao lại canh giữ ở ký túc xá của đoàn văn công cả ngày để cảnh cáo các đồng chí nữ không được tiếp xúc với cậu.”
Trên mặt Cố Vân Đình mang theo vẻ pha trò.
Không biết Lệ Kình Liệt bị làm sao thế, đang nói chuyện rất bình thường, sao người này lại đột nhiên tức giận?
Nhưng cũng may hai người sẽ ly hôn, giải thoát rồi.
Đàn ông ấy à, chưa bao giờ nằm trong kế hoạch cuộc đời của cô.
Sau khi ly hôn, cô thuê một căn phòng ở trên thành phố, toàn tâm toàn ý kiếm tiền.
---
Lệ Kình Liệt nhíu mi, sắc mặt sa sầm, bước đi như bay ra khỏi đại viện gia đình.
Ở cửa của đại viện gia đình có một chiếc xe jeep đỗ ở đó, hai người đàn ông trẻ tuổi điển trai, cao như tùng bách đang dựa lên xe.
Hai người này là bạn tốt lâu năm của Lệ Kình Liệt.
Người đàn ông trông còn đẹp hơn cả con gái, vẻ đẹp có vài phần âm nhu tên là Cố Vân Đình, là một phó doanh trưởng, làm việc dưới trướng Lệ Kình Liệt.
Người dáng vẻ chính khí, phong độ nhanh nhẹn tên là Ngụy Cẩm Vinh, con trẻ đã là phó đoàn trưởng, không cùng một đơn vị.
Thấy Lệ Kình Liệt đi ra, Cố Vân Đình ném điếu thuốc trên miệng xuống, đi đến chỗ Lệ Kình Liệt, “Thế nào? Người phụ nữ Nguyễn Tử Mạt kia có phải không chịu ly hôn không? Hay cô ấy muốn dùng công phu sư tử ngoạn, đòi toàn bộ gia sản của cậu?”
Lệ Kình Liệt không nói gì, đi vòng qua Ngụy Cẩm Vinh đang ồn ào, mở cửa xe ra, chân dài đạp một cái, lên xe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngụy Cẩm Vinh cũng mở cửa xe ra, đi lên xe theo.
“Sao không trả lời tôi, chẳng lẽ kết quả còn tệ hơn cả tôi nghĩ sao?”
Cố Vân Đình sờ cằm, nhìn xe jeep, hơi đăm chiêu.
“Cậu có lên xe hay không đây, nếu không lên thì chúng tôi xuất phát đây.”
“Tôi tới liền nè.”
Cố Vân Đình cười chạy tới, mở cửa sau xe ra.
Sau khi lên xe, Cố Vân Đình vẫn nhìn Lệ Kình Liệt với ánh mắt đồng tình, tiền đồ của Lệ Kình Liệt đều bị kẻ mập chết tiệt kia làm lỡ.
“Kình Liệt, cậu khó khăn quá rồi, loại phụ nữ như Nguyễn Tử Mạt này khiến người ta không chịu đựng nổi dù chỉ một ngày, haiz, nếu không tôi đưa biện pháp cho cậu, khiến cô ấy mau chóng đồng ý ly hôn.”
Cố Vân Đình vươn tay vỗ vỗ bả vai của Lệ Kình Liệt.
Ngụy Cẩm Vinh ngồi trên ghế phó lái nhíu mày lại, quay đầu, “Cậu đừng có xằng bậy.”
Cố Vân Đình lơ đễnh nhún vui, “Tôi không làm gì đâu, chỉ tìm người dọa cô ấy thôi, nếu không giảng đạo lý được thì phải dùng vũ lực trấn áp chứ, nhưng sẽ không thực sự khiến cô ấy bị thương.”
Giọng điệu của Ngụy Cẩm Vinh nghiêm khắc, “Đừng quên thân phận của cậu, phải có kỷ luật.”
Một tay Lệ Kình Liệt nắm vô lăng, tay kia lấy một tờ giấy trong bao da ra, ném ra phía sau, chuẩn xác rơi vào trong ngực Cố Vân Đình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đây là cái gì?”
Cố Vân Đình nghi hoặc mở tờ giấy kia ra, khi nhìn thấy là báo cáo xin ly hôn, Nguyễn Tử Mạt còn ấn dấu vân tay, cậu ấy kinh ngạc mở to hai mắt.
Cậu ấy hét lên, “Người phụ nữ Nguyễn Tử Mạt kia đồng ý ly hôn?”
“Ừ.”
“Cô ấy có yêu cầu điều gì quá đáng không?”
“Không.”
“Không?! Cứ cảm thấy cậu ly hôn đơn giản như vậy, có hơi khó tin đó.”
“Cậu không mong đợi tôi được tốt hơn à.”
“Chậc… không phải, nếu đồng Nguyễn Tử Mạt đồng ý ly hôn với cậu, sao cậu lại có vẻ mặt như vậy?”
Cố Vân Đình ghé vào Lệ Kình Liệt đang dựa lên lưng ghế, nghiêng đầu nhìn anh.
Lệ Kình Liệt cau mày, “Cô ấy thích tôi.”
“Chậc, đây không phải chuyện cả đại viện đều biết rồi à, nếu cô ấy không thích cậu, sao lại canh giữ ở ký túc xá của đoàn văn công cả ngày để cảnh cáo các đồng chí nữ không được tiếp xúc với cậu.”
Trên mặt Cố Vân Đình mang theo vẻ pha trò.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro