Quân Hôn Không Ly Được: Quân Tẩu Xinh Đẹp Tức Giận Sinh Ba Con
Luyến Tiếc
Giang Nam Nam
2024-10-20 02:44:06
Cả buổi tối, Nguyễn Tử Mạt cũng không đi ra ngoài.
Nhưng nội tâm cô cũng bị dày vò không ít.
Tưởng tượng đến việc phải ngủ cùng Lệ Kình Liệt, cô không thể bình tĩnh nổi.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Nguyễn Tử Mạt ngồi ở bên giường lập tức thẳng lưng.
Lệ Kình Liệt đi qua.
Nguyễn Tử Mạt xấu hổ cười cười với anh.
Lệ Kình Liệt nói, “Tôi lấy bộ quần áo.”
“Ồ.”
Nguyễn Tử Mạt đáp.
Lệ Kình Liệt cầm quần áo, xoay người ra khỏi phòng, đi đến phòng tắm tắm rửa.
Nguyễn Tử Mạt vẫn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, đến khi nghe thấy Lệ Kình Liệt tắm rửa xong đi sang phòng bên cạnh, cô mới bình tĩnh lại.
Cô cầm quần áo, đi ra ngoài tắm rửa.
Phòng bên cạnh.
Lệ Kình Liệt và Tiểu Bảo nằm trên cùng một giường.
Tiểu Bảo mở to đôi mắt nhìn Lệ Kình Liệt, “Ba, ba về để ly hôn với người phụ nữ xấu xa sao?”
Tiểu Bảo nghe được tin đồn ở bên ngoài, cậu nhóc biết ly hôn nghĩa là ba và mẹ sẽ tách ra, ba có thể tìm mẹ kế cho cậu.
Lệ Kình Liệt quay đầu nhìn Tiểu Bảo, vươn tay xoa đầu Tiểu Bảo, “Ừ, ba với mẹ con ly hôn, Tiểu Bảo sau này sẽ sống với ba.”
Tiểu Bảo im lặng.
“Tiểu Bảo…”
Lệ Kình Liệt thấy Tiểu Bảo như vậy, không biết nói gì cho được.
“Người phụ nữ xấu xa cũng không xấu xa như vậy, cô ta không đánh con, nấu cơm cũng ngon, còn mua quần áo mới cho con.”
Tiểu Bảo nhìn Lệ Kình Liệt, nhỏ giọng nói.
Lệ Kình Liệt cũng thấy được sự thay đổi của Nguyễn Tử Mạt, trong nhà rất sạch sẽ, đồ đạc được sắp xếp rất chỉnh tề, cô cũng không có vẻ lôi thôi, nhưng mà anh không muốn chịu đựng cuộc sống như vậy nữa, vốn dĩ bọn họ kết hôn không phải vì tình cảm, ly hôn rồi tốt cho cả đôi bên.
Lệ Kình Liệt nhìn con trai, hỏi, “Tiểu Bảo đang luyến tiếc mẹ à?”
“Con không ạ, không phải mà, mẹ nấu cơm ngon, con muốn ăn.”
Tiểu Bảo lại dẩu môi lên, gương mặt trắng nõn tức giận.
“Được rồi, không còn sớm nữa, ngủ đi.”
Lệ Kình Liệt kéo dây đèn ở đầu giường xuống, tắt đèn.
Hôm sau, trời mới chỉ tờ mờ sáng.
Lệ Kình Liệt chợt nghe thấy tiếng bước chân của Nguyễn Tử Mạt.
Làm quân nhân nên anh rất cảnh giác, bên ngoài chỉ có tiếng động nhỏ cũng có thể khiến anh tỉnh giấc.
Lệ Kình Liệt rời giường, dém chăn cho Tiểu Bảo ở bên cạnh, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Nguyễn Tử Mạt cầm bao tải, đi vào sân, đang định xuất phát thì phía sau chợt vang lên một giọng nói---
“Cô đi đâu?”
Nguyễn Tử Mạt dừng chân, quay đầu nhìn Lệ Kình Liệt, “Tôi lên trấn trên mua nguyên liệu nấu ăn, không phải tôi đã nói với anh à, tôi đang làm buôn bán nhỏ.”
“Tôi đi với cô.”
Lệ Kình Liệt nhìn thấy hai bao tải to trong tay Nguyễn Tử Mạt, đoán là đồ cô định bán sẽ rất nặng.
Cô sảng khoái đồng ý chuyện ly hôn, không khiến anh khó xử, anh cũng đồng ý giúp đỡ cô.
Nguyễn Tử Mạt không từ chối, có sức lao động miễn phí, cô sẽ thoải mái hơn nhiều.
Lệ Kình Liệt đi song song với Nguyễn Tử Mạt.
Nhưng nội tâm cô cũng bị dày vò không ít.
Tưởng tượng đến việc phải ngủ cùng Lệ Kình Liệt, cô không thể bình tĩnh nổi.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Nguyễn Tử Mạt ngồi ở bên giường lập tức thẳng lưng.
Lệ Kình Liệt đi qua.
Nguyễn Tử Mạt xấu hổ cười cười với anh.
Lệ Kình Liệt nói, “Tôi lấy bộ quần áo.”
“Ồ.”
Nguyễn Tử Mạt đáp.
Lệ Kình Liệt cầm quần áo, xoay người ra khỏi phòng, đi đến phòng tắm tắm rửa.
Nguyễn Tử Mạt vẫn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, đến khi nghe thấy Lệ Kình Liệt tắm rửa xong đi sang phòng bên cạnh, cô mới bình tĩnh lại.
Cô cầm quần áo, đi ra ngoài tắm rửa.
Phòng bên cạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lệ Kình Liệt và Tiểu Bảo nằm trên cùng một giường.
Tiểu Bảo mở to đôi mắt nhìn Lệ Kình Liệt, “Ba, ba về để ly hôn với người phụ nữ xấu xa sao?”
Tiểu Bảo nghe được tin đồn ở bên ngoài, cậu nhóc biết ly hôn nghĩa là ba và mẹ sẽ tách ra, ba có thể tìm mẹ kế cho cậu.
Lệ Kình Liệt quay đầu nhìn Tiểu Bảo, vươn tay xoa đầu Tiểu Bảo, “Ừ, ba với mẹ con ly hôn, Tiểu Bảo sau này sẽ sống với ba.”
Tiểu Bảo im lặng.
“Tiểu Bảo…”
Lệ Kình Liệt thấy Tiểu Bảo như vậy, không biết nói gì cho được.
“Người phụ nữ xấu xa cũng không xấu xa như vậy, cô ta không đánh con, nấu cơm cũng ngon, còn mua quần áo mới cho con.”
Tiểu Bảo nhìn Lệ Kình Liệt, nhỏ giọng nói.
Lệ Kình Liệt cũng thấy được sự thay đổi của Nguyễn Tử Mạt, trong nhà rất sạch sẽ, đồ đạc được sắp xếp rất chỉnh tề, cô cũng không có vẻ lôi thôi, nhưng mà anh không muốn chịu đựng cuộc sống như vậy nữa, vốn dĩ bọn họ kết hôn không phải vì tình cảm, ly hôn rồi tốt cho cả đôi bên.
Lệ Kình Liệt nhìn con trai, hỏi, “Tiểu Bảo đang luyến tiếc mẹ à?”
“Con không ạ, không phải mà, mẹ nấu cơm ngon, con muốn ăn.”
Tiểu Bảo lại dẩu môi lên, gương mặt trắng nõn tức giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được rồi, không còn sớm nữa, ngủ đi.”
Lệ Kình Liệt kéo dây đèn ở đầu giường xuống, tắt đèn.
Hôm sau, trời mới chỉ tờ mờ sáng.
Lệ Kình Liệt chợt nghe thấy tiếng bước chân của Nguyễn Tử Mạt.
Làm quân nhân nên anh rất cảnh giác, bên ngoài chỉ có tiếng động nhỏ cũng có thể khiến anh tỉnh giấc.
Lệ Kình Liệt rời giường, dém chăn cho Tiểu Bảo ở bên cạnh, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Nguyễn Tử Mạt cầm bao tải, đi vào sân, đang định xuất phát thì phía sau chợt vang lên một giọng nói---
“Cô đi đâu?”
Nguyễn Tử Mạt dừng chân, quay đầu nhìn Lệ Kình Liệt, “Tôi lên trấn trên mua nguyên liệu nấu ăn, không phải tôi đã nói với anh à, tôi đang làm buôn bán nhỏ.”
“Tôi đi với cô.”
Lệ Kình Liệt nhìn thấy hai bao tải to trong tay Nguyễn Tử Mạt, đoán là đồ cô định bán sẽ rất nặng.
Cô sảng khoái đồng ý chuyện ly hôn, không khiến anh khó xử, anh cũng đồng ý giúp đỡ cô.
Nguyễn Tử Mạt không từ chối, có sức lao động miễn phí, cô sẽ thoải mái hơn nhiều.
Lệ Kình Liệt đi song song với Nguyễn Tử Mạt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro