Quân Hôn Không Ly Được: Quân Tẩu Xinh Đẹp Tức Giận Sinh Ba Con
Nhiều Bí Mật
Giang Nam Nam
2024-10-20 02:44:06
Một tẩu tử ở đối diện nhìn thấy, chào hỏi Nguyễn Tử Mạt, “Tiểu Mạt, đi chợ với doanh trưởng Lệ hả? Vợ chồng son tình cảm tốt thật.”
Nguyễn Tử Mạt cũng cười trong veo đáp lại, “Đúng vậy, anh ấy giúp tôi xách một ít đồ, chị Vă dậy sớm quá.”
Tình cảm tốt mới là lạ, Lệ Kình Liệt căm ghét nguyên thân, ánh mắt nhìn cô toàn vẻ không thích, mà Lệ Kình Liệt đối với cô mà nói, chỉ là một người đàn ông xa lạ, cho dù anh có vĩ đại hơn nữa, cô cũng không cần, cô thầm nghĩ phải phát triển sự nghiệp, tiền thơm hơn đàn ông nhiều.
Nhưng đối mặt với lời trêu chọc của tẩu tử, Nguyễn Tử Mạt vẫn cười rất thật trân, rất thản nhiên, như thể tình cảm giữa hai bọn họ thật sự rất tốt.
Lệ Kình Liệt nhìn lướt qua cô, cô cười rộ lên cũng không khó coi đến thế, trông có vẻ mềm mại, lại có vẻ ấm áp.
Đi được năm mét lại gặp một tẩu tử đang tưới cây ở sân nhà mình, tẩu tử vẫy vẫy tay với Nguyễn Tử Mạt, “Tử Mạt, xuất phát sớm thế, ăn ít điểm tâm không, trong nhà vừa vặn hấp bánh bao, cô với doanh trưởng Lệ vào ăn một miếng đi.”
Trên mặt Nguyễn Tử Mạt vẫn giữ vững nụ cười, “Chẳng trách từ xa tôi đã ngửi thấy mùi, nhà chị Hân nấu cơm ngon lắm.”
Người phụ nữ được gọi là chị Hân cười trách, “Khen bậy cái gì, so với cô, đồ ăn tôi làm khó nuốt vào miệng, đừng đứng đỏ, mau vào ăn bánh bao đo.”
“Thôi, tôi với lão Lệ lên trấn trên ăn.”
Nguyễn Tử Mạt khách sáo xua tay, tiếp tục đi về phía trước với Lệ Kình Liệt.
“Vậy hôm nào tới nhà tôi ăn cơm.”
Tẩu tử kia hô với Nguyễn Tử Mạt.
“Được, hôm nào tôi sẽ dần Tiểu Bảo đến nhà chị cọ cơm, tôi ăn nhiều cơm, chị đừng có chê tôi.”
Nguyễn Tử Mạt cười đáp lại.
Hai người chưa đi được mấy bước, lại gặp một tẩu tử tóc ngắn, mang theo một túi đào.
Tẩu tử tóc ngắn nhìn thấy Nguyễn Tử Mạt thì cười đi đến, “Đi vào trong trấn với doanh trưởng Lệ à, ăn hoa quả này.”
Tẩu tử tóc ngắn lấy từ trong túi ra hai quả đào, nhét vào trong tay Nguyễn Tử Mạt.
“Cảm ơn chị Ngọc.”
Nguyễn Tử Mạt cũng không khách sáo, sảng khoái nhận đào.
Chị Ngọc nhìn Lệ Kình Liệt ở bên cạnh, “Doanh trưởng Lệ cũng lấy hai quả nhé?”
“Không cần.”
Vẻ mặt Lệ Kình Liệt lạnh tanh, không phải anh không vui mà là vì anh thích xụ mặt.
Chị Ngọc cũng không ép, tiếp tục cười nói với Nguyễn Tử Mạt, “Tuy nói là làm buôn bán nhưng đừng vất vả quá, xem cô gầy đi này, mặt cũng nhỏ đi mấy vòng rồi.”
“Tôi biết rồi.”
Nguyễn Tử Mạt cười cười, cô cũng không nói là cô giảm béo nên mới gầy đi nhiều thế, người ở thời đại này không thể hiểu được chuyện giảm béo, với bọn họ mà nói có thể được ăn thịt đã là may mắn rồi.
Buổi sáng tập yoga, buổi chiều chạy bộ, hơn nữa công việc cô làm vất vả, qua một tháng đã nhanh chóng thấy được hiệu quả, cô giảm được 20 kg.
Quần áo trước kia vừa người, bây giờ mặc lên đều có vẻ rộng thùng thình.
“Không làm lỡ cô nữa, nhanh đi bắt xe bus đi.”
Chị Ngọc rời đi.
Nguyễn Tử Mạt cười hì hì tiếp tục đi lên phía trước.
Lệ Kình Liệt nhìn Nguyễn Tử Mạt, “Hình như nhóm tẩu tử đều rất thích cô.”
“Ai bảo trông tôi đáng yêu, người gặp người thích.”
Nguyễn Tử Mạt dõng dạc đáp.
Lệ Kình Liệt khẽ nhíu mày, da mặt người phụ nữ này dày thật, tự khen mình thế mà cũng không ngại.
Trong lòng anh không nhịn được tò mò, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến những tẩy tử đó thay đổi thái độ với cô.
Trước đó không lâu, tẩu tử trong đại viện đều tránh Nguyễn Tử Mạt không kịp, xa xa thấy người tới đã đóng cửa lại, tránh cô như ôn thần.
Một tháng anh rời đi, những thứ xung quanh như thế không quen biết nữa.
Trên người người phụ nữ này có thêm rất nhiều bí mật.
Nguyễn Tử Mạt cũng cười trong veo đáp lại, “Đúng vậy, anh ấy giúp tôi xách một ít đồ, chị Vă dậy sớm quá.”
Tình cảm tốt mới là lạ, Lệ Kình Liệt căm ghét nguyên thân, ánh mắt nhìn cô toàn vẻ không thích, mà Lệ Kình Liệt đối với cô mà nói, chỉ là một người đàn ông xa lạ, cho dù anh có vĩ đại hơn nữa, cô cũng không cần, cô thầm nghĩ phải phát triển sự nghiệp, tiền thơm hơn đàn ông nhiều.
Nhưng đối mặt với lời trêu chọc của tẩu tử, Nguyễn Tử Mạt vẫn cười rất thật trân, rất thản nhiên, như thể tình cảm giữa hai bọn họ thật sự rất tốt.
Lệ Kình Liệt nhìn lướt qua cô, cô cười rộ lên cũng không khó coi đến thế, trông có vẻ mềm mại, lại có vẻ ấm áp.
Đi được năm mét lại gặp một tẩu tử đang tưới cây ở sân nhà mình, tẩu tử vẫy vẫy tay với Nguyễn Tử Mạt, “Tử Mạt, xuất phát sớm thế, ăn ít điểm tâm không, trong nhà vừa vặn hấp bánh bao, cô với doanh trưởng Lệ vào ăn một miếng đi.”
Trên mặt Nguyễn Tử Mạt vẫn giữ vững nụ cười, “Chẳng trách từ xa tôi đã ngửi thấy mùi, nhà chị Hân nấu cơm ngon lắm.”
Người phụ nữ được gọi là chị Hân cười trách, “Khen bậy cái gì, so với cô, đồ ăn tôi làm khó nuốt vào miệng, đừng đứng đỏ, mau vào ăn bánh bao đo.”
“Thôi, tôi với lão Lệ lên trấn trên ăn.”
Nguyễn Tử Mạt khách sáo xua tay, tiếp tục đi về phía trước với Lệ Kình Liệt.
“Vậy hôm nào tới nhà tôi ăn cơm.”
Tẩu tử kia hô với Nguyễn Tử Mạt.
“Được, hôm nào tôi sẽ dần Tiểu Bảo đến nhà chị cọ cơm, tôi ăn nhiều cơm, chị đừng có chê tôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Tử Mạt cười đáp lại.
Hai người chưa đi được mấy bước, lại gặp một tẩu tử tóc ngắn, mang theo một túi đào.
Tẩu tử tóc ngắn nhìn thấy Nguyễn Tử Mạt thì cười đi đến, “Đi vào trong trấn với doanh trưởng Lệ à, ăn hoa quả này.”
Tẩu tử tóc ngắn lấy từ trong túi ra hai quả đào, nhét vào trong tay Nguyễn Tử Mạt.
“Cảm ơn chị Ngọc.”
Nguyễn Tử Mạt cũng không khách sáo, sảng khoái nhận đào.
Chị Ngọc nhìn Lệ Kình Liệt ở bên cạnh, “Doanh trưởng Lệ cũng lấy hai quả nhé?”
“Không cần.”
Vẻ mặt Lệ Kình Liệt lạnh tanh, không phải anh không vui mà là vì anh thích xụ mặt.
Chị Ngọc cũng không ép, tiếp tục cười nói với Nguyễn Tử Mạt, “Tuy nói là làm buôn bán nhưng đừng vất vả quá, xem cô gầy đi này, mặt cũng nhỏ đi mấy vòng rồi.”
“Tôi biết rồi.”
Nguyễn Tử Mạt cười cười, cô cũng không nói là cô giảm béo nên mới gầy đi nhiều thế, người ở thời đại này không thể hiểu được chuyện giảm béo, với bọn họ mà nói có thể được ăn thịt đã là may mắn rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi sáng tập yoga, buổi chiều chạy bộ, hơn nữa công việc cô làm vất vả, qua một tháng đã nhanh chóng thấy được hiệu quả, cô giảm được 20 kg.
Quần áo trước kia vừa người, bây giờ mặc lên đều có vẻ rộng thùng thình.
“Không làm lỡ cô nữa, nhanh đi bắt xe bus đi.”
Chị Ngọc rời đi.
Nguyễn Tử Mạt cười hì hì tiếp tục đi lên phía trước.
Lệ Kình Liệt nhìn Nguyễn Tử Mạt, “Hình như nhóm tẩu tử đều rất thích cô.”
“Ai bảo trông tôi đáng yêu, người gặp người thích.”
Nguyễn Tử Mạt dõng dạc đáp.
Lệ Kình Liệt khẽ nhíu mày, da mặt người phụ nữ này dày thật, tự khen mình thế mà cũng không ngại.
Trong lòng anh không nhịn được tò mò, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến những tẩy tử đó thay đổi thái độ với cô.
Trước đó không lâu, tẩu tử trong đại viện đều tránh Nguyễn Tử Mạt không kịp, xa xa thấy người tới đã đóng cửa lại, tránh cô như ôn thần.
Một tháng anh rời đi, những thứ xung quanh như thế không quen biết nữa.
Trên người người phụ nữ này có thêm rất nhiều bí mật.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro