Quân Hôn Kiều Sủng: Tôi Ở Thập Niên 70 Trêu Ghẹo Quân Nhân
Báo Thù Không Đ...
Tô Du Nhiên
2024-08-27 10:14:12
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ây con người em sao lại như vậy chứ, không phải em kêu chị đợi chút sao? Chị đã đợi chút rồi, em lại đuổi chị về. Con người em thật nhàm chán, cũng không cho người ta khoe hết.”
Thím Mục cười ha ha, đẩy bà ra ngoài đóng cửa lại.
Nhưng vẫn không ngăn được giọng Hứa Thúy Lan từ ngoài truyền vào: “Em đã ăn đồ của tiểu Ninh, tốt xấu gì cũng phải tặng cho tiểu Ninh mấy quả trứng, chị đã thấy giỏ trứng gà của nhà em rồi.”
Thím Mục: “…”
Tôi, chết thật!
Tốt xấu gì bà ấy cũng là bà mai, không lấy tiền mai mối thì thôi đi, cũng chưa thấy qua bà mai nào ăn đồ của nhà gái rồi, còn phải trả lại chút đồ.
Nếu đây không phải chị dâu bà ấy, chắc bà ấy phỉ nhổ bà mất!
Nhưng chị dâu bà ấy cũng nói vậy rồi, bà ấy vẫn phải trả, nếu không sau này gặp một lần, chị dâu bà ấy sẽ nói một lần là bà ấy keo kiệt.
Bà ấy chỉ có thể kêu con dâu lớn đến, để cô ấy đem sáu quả trứng gà đến nhà họ Tống.
Còn Hứa Thúy Lan xách giỏ về đến nhà, lại khoe khoang một phen.
Mọi người trong nhà họ Mục: “…”
Mục Cảnh An nhìn miếng thịt con hoẵng một lần, bên trên còn có bốn năm cái lỗ, hiển nhiên là con hoẵng rơi vào trong hố để lại.
Anh lại nhớ đến chuyện ngày hôm qua, đồng chí Tống Thanh Ninh là người tàn nhẫn.
Nhưng anh không ngờ cô không tàn nhẫn một cách bình thường.
Bởi vì buổi chiều anh và Lục Đình Chi lên núi, lại gặp cô nữa.
Lục Đình Chi không thể dự đám cưới của anh, nhưng có thể ở lại hai ngày, lại nghe nói món ăn dân dã chỗ họ khá nhiều, nên nói vào núi dạo chơi.
Hai đội sản xuất Kiều Nam và Kiều Bắc, không chỉ dùng chung một con sông, còn có chung một ngọn núi.
Vừa vào núi, từ xa đã thấy cô đang cưỡi trên một người và tát người ta.
Lục Đình Chi liền nói một câu: “Mẹ nó! Vị này nhà cậu là đấu sĩ à!”
Gặp cô một lần, đang đánh nhau một lần.
Tuy đây là nói thật, nhưng Mục Cảnh An lại hung hăng liếc anh ấy.
Lục Đình Chi: “…”
Bởi vì khoảng cách khá xa, Tống Thanh Ninh cũng không chú ý đến hai người.
Cô đẩy vợ Tam Thuận ra sau cây thông lớn, lại cho cô ta một cái tát, lại chỉ trích: “Cho chừa cái miệng của cô! Thật sự cho rằng Tam Thuận nhà cô làm người ghi điểm, toàn bộ người trong đội sản xuất đều phải nịnh nọt cô à? Người ta nịnh nọt cô mấy câu, cô liền lên mặt đúng không? Xin đồ của mấy đứa con nít, xin không được cô lại mắng người, đúng là không cần mặt mũi mà!”
Lại thêm một cái tát giáng vào mặt cô ta.
Buổi trưa cô hầm một nồi thịt, còn kho thịt thỏ, sau khi ăn một bữa ngon với Thành Thành, Thành Thành liền đi ngủ trưa, cô đến nhà đội trưởng lấy tiền.
Vẫn chưa đến nhà đội trưởng đã bắt gặp vợ Tam Thuận, lúc này chợt nhớ đến lời Thành Thành nói. Cô đương nhiên tin Thành Thành, nhưng dù sao việc cũng qua hơn một tháng rồi, bây giờ tính sổ đương nhiên đối phương không thừa nhận, không chừng còn bị nói cô kiếm chuyện.
Nhưng không dạy dỗ cô ta, cô lại không nuốt nổi cục tức đó, liền nói với vợ Tam Thuận cô thấy rất nhiều nấm trên núi, từ đó dẫn người lên núi dạy dỗ.
“Ây con người em sao lại như vậy chứ, không phải em kêu chị đợi chút sao? Chị đã đợi chút rồi, em lại đuổi chị về. Con người em thật nhàm chán, cũng không cho người ta khoe hết.”
Thím Mục cười ha ha, đẩy bà ra ngoài đóng cửa lại.
Nhưng vẫn không ngăn được giọng Hứa Thúy Lan từ ngoài truyền vào: “Em đã ăn đồ của tiểu Ninh, tốt xấu gì cũng phải tặng cho tiểu Ninh mấy quả trứng, chị đã thấy giỏ trứng gà của nhà em rồi.”
Thím Mục: “…”
Tôi, chết thật!
Tốt xấu gì bà ấy cũng là bà mai, không lấy tiền mai mối thì thôi đi, cũng chưa thấy qua bà mai nào ăn đồ của nhà gái rồi, còn phải trả lại chút đồ.
Nếu đây không phải chị dâu bà ấy, chắc bà ấy phỉ nhổ bà mất!
Nhưng chị dâu bà ấy cũng nói vậy rồi, bà ấy vẫn phải trả, nếu không sau này gặp một lần, chị dâu bà ấy sẽ nói một lần là bà ấy keo kiệt.
Bà ấy chỉ có thể kêu con dâu lớn đến, để cô ấy đem sáu quả trứng gà đến nhà họ Tống.
Còn Hứa Thúy Lan xách giỏ về đến nhà, lại khoe khoang một phen.
Mọi người trong nhà họ Mục: “…”
Mục Cảnh An nhìn miếng thịt con hoẵng một lần, bên trên còn có bốn năm cái lỗ, hiển nhiên là con hoẵng rơi vào trong hố để lại.
Anh lại nhớ đến chuyện ngày hôm qua, đồng chí Tống Thanh Ninh là người tàn nhẫn.
Nhưng anh không ngờ cô không tàn nhẫn một cách bình thường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bởi vì buổi chiều anh và Lục Đình Chi lên núi, lại gặp cô nữa.
Lục Đình Chi không thể dự đám cưới của anh, nhưng có thể ở lại hai ngày, lại nghe nói món ăn dân dã chỗ họ khá nhiều, nên nói vào núi dạo chơi.
Hai đội sản xuất Kiều Nam và Kiều Bắc, không chỉ dùng chung một con sông, còn có chung một ngọn núi.
Vừa vào núi, từ xa đã thấy cô đang cưỡi trên một người và tát người ta.
Lục Đình Chi liền nói một câu: “Mẹ nó! Vị này nhà cậu là đấu sĩ à!”
Gặp cô một lần, đang đánh nhau một lần.
Tuy đây là nói thật, nhưng Mục Cảnh An lại hung hăng liếc anh ấy.
Lục Đình Chi: “…”
Bởi vì khoảng cách khá xa, Tống Thanh Ninh cũng không chú ý đến hai người.
Cô đẩy vợ Tam Thuận ra sau cây thông lớn, lại cho cô ta một cái tát, lại chỉ trích: “Cho chừa cái miệng của cô! Thật sự cho rằng Tam Thuận nhà cô làm người ghi điểm, toàn bộ người trong đội sản xuất đều phải nịnh nọt cô à? Người ta nịnh nọt cô mấy câu, cô liền lên mặt đúng không? Xin đồ của mấy đứa con nít, xin không được cô lại mắng người, đúng là không cần mặt mũi mà!”
Lại thêm một cái tát giáng vào mặt cô ta.
Buổi trưa cô hầm một nồi thịt, còn kho thịt thỏ, sau khi ăn một bữa ngon với Thành Thành, Thành Thành liền đi ngủ trưa, cô đến nhà đội trưởng lấy tiền.
Vẫn chưa đến nhà đội trưởng đã bắt gặp vợ Tam Thuận, lúc này chợt nhớ đến lời Thành Thành nói. Cô đương nhiên tin Thành Thành, nhưng dù sao việc cũng qua hơn một tháng rồi, bây giờ tính sổ đương nhiên đối phương không thừa nhận, không chừng còn bị nói cô kiếm chuyện.
Nhưng không dạy dỗ cô ta, cô lại không nuốt nổi cục tức đó, liền nói với vợ Tam Thuận cô thấy rất nhiều nấm trên núi, từ đó dẫn người lên núi dạy dỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro