Quân Hôn Kiều Sủng: Tôi Ở Thập Niên 70 Trêu Ghẹo Quân Nhân
Lần Đầu Gặp Mặt...
Tô Du Nhiên
2024-08-27 10:14:12
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Năm 1975, trong một thế giới song song, tại xã Thắng Lợi, huyện Trường Dương, tỉnh Hoài, cánh đồng xanh tươi, chim hót vui vẻ, ánh hoàng hôn tạo nên một cảnh tượng đẹp mắt, khói chiều mờ mờ.
Mới vừa về đến quê nhà Mục Cảnh An đang muốn rẽ vào trong đội, đã thấy ba người đội sản xuất Kiều Bắc mờ mịt chạy ra đầu cầu kia.
Một người thanh niên trẻ tuổi chạy ở phía trước.
Một người phụ nữ trung niên ở phía sau anh ta.
Một cô gái nhỏ mười tám chín tuổi một tay cầm đao chẻ củi, một tay cầm dao phay, đang đuổi theo hai người này.
Phía sau bọn họ còn có một đám xã viên đội sản xuất.
Đã nghe cô gái kia vừa chạy vừa mắng: “Đứng lại! Hai người đứng lại! Mù mắt chó ba mươi đời tổ tông nhà bà, dám hủy thanh danh của bà đây, bà thấy phần mộ tổ tiên nhà các người bố lên chính là khói đen lớn tuyệt thế!”
“…”
Theo ba người chạy tới gần, Mục Cảnh An nhận ra người đàn ông đằng trước kia chính là lưu manh nổi danh mấy đội sản xuất gần đây, cũng nhận ra cô gái cầm đao: Tống Thanh Nịnh, cô dâu nhỏ của anh!
Lại nhớ đến từ ngữ cô gái mắng, anh quyết đoán duỗi chân ra, ầm một cái Lý Thiết Trụ ngã quỳ rạp trên mặt đất, anh ta đau nhe răng trợn mắt.
Tống Thanh Nịnh đuổi tới trước mặt một chân đá vào mông người phụ nữ, khiến bà ta ngã như chó gặm.
Sau đó cô ném hai thanh đao sang đống cỏ bên cạnh, cưỡi lên người phụ nữ đã lật người qua kia vung bàn tay lên.
Mẹ Thiết Trụ bị đánh vừa giãy giụa vừa tức giận mắng: “Tống Thanh Nịnh, mày con đĩ này, mày.”
“Bà mắng ai là con đĩ? Cái miệng của bà đê tiện, cho bà đê tiện, cho bà đê tiện…”
“…”
Lý Thiết Trụ thấy mẹ của anh ta bị đánh muốn bò dậy hỗ trợ, nhưng anh ta mới động tay, chân Mục Cảnh An đã giẫm lên trên lưng của anh ta, lại dẫm anh ta nằm xuống. Anh ta tức muốn mắng người, nhưng nhìn thấy ánh mắt kia của Mục Cảnh An, đã ngậm miệng lại.
Tống Thanh Nịnh tức giận, bàn tay vung mạnh vang lên bốp bốp.
Lúc này đội trưởng đội sản xuất Kiều Bắc và bộ phận xã viên đều đến trước mặt, một đám gọi “Tiểu Nịnh chuyện gì cũng từ từ” “Tiểu Nịnh đừng đánh, lại đánh răng bà ta sẽ rụng.” “Tiểu Nịnh rốt cuộc sao lại thế này?” “…”
Tống Thanh Nịnh bị hai người giữ chặt vừa đá vào mẹ Thiết Trụ, vừa mắng:
“Bà ta thiếu não thiếu tim bẩm sinh, mỗi ngày như xác chết vùng dậy lượn lờ, cho rằng nhà tôi không trưởng bối chống lưng thì tôi dễ bắt nạt đúng không? Chiều nay không phải bà và vợ Tam Thuận, mẹ Màn Thầu nói tôi và đàn ông vào rừng trúc? Không phải nói đàn ông đêm hôm khuya khoắt chui vào sân nhà tôi sao? Không phải Lý Thiết Trụ nói anh ta tận mắt nhìn thấy sao? Tới đây, ở trước mặt đội trưởng và nhiều xã viên như vậy các người nói rõ ràng cho tôi, nói người đàn ông kia là ai. Nếu không nói nên lời, tôi gặp các người một lần đánh các người một lần.”
Năm 1975, trong một thế giới song song, tại xã Thắng Lợi, huyện Trường Dương, tỉnh Hoài, cánh đồng xanh tươi, chim hót vui vẻ, ánh hoàng hôn tạo nên một cảnh tượng đẹp mắt, khói chiều mờ mờ.
Mới vừa về đến quê nhà Mục Cảnh An đang muốn rẽ vào trong đội, đã thấy ba người đội sản xuất Kiều Bắc mờ mịt chạy ra đầu cầu kia.
Một người thanh niên trẻ tuổi chạy ở phía trước.
Một người phụ nữ trung niên ở phía sau anh ta.
Một cô gái nhỏ mười tám chín tuổi một tay cầm đao chẻ củi, một tay cầm dao phay, đang đuổi theo hai người này.
Phía sau bọn họ còn có một đám xã viên đội sản xuất.
Đã nghe cô gái kia vừa chạy vừa mắng: “Đứng lại! Hai người đứng lại! Mù mắt chó ba mươi đời tổ tông nhà bà, dám hủy thanh danh của bà đây, bà thấy phần mộ tổ tiên nhà các người bố lên chính là khói đen lớn tuyệt thế!”
“…”
Theo ba người chạy tới gần, Mục Cảnh An nhận ra người đàn ông đằng trước kia chính là lưu manh nổi danh mấy đội sản xuất gần đây, cũng nhận ra cô gái cầm đao: Tống Thanh Nịnh, cô dâu nhỏ của anh!
Lại nhớ đến từ ngữ cô gái mắng, anh quyết đoán duỗi chân ra, ầm một cái Lý Thiết Trụ ngã quỳ rạp trên mặt đất, anh ta đau nhe răng trợn mắt.
Tống Thanh Nịnh đuổi tới trước mặt một chân đá vào mông người phụ nữ, khiến bà ta ngã như chó gặm.
Sau đó cô ném hai thanh đao sang đống cỏ bên cạnh, cưỡi lên người phụ nữ đã lật người qua kia vung bàn tay lên.
Mẹ Thiết Trụ bị đánh vừa giãy giụa vừa tức giận mắng: “Tống Thanh Nịnh, mày con đĩ này, mày.”
“Bà mắng ai là con đĩ? Cái miệng của bà đê tiện, cho bà đê tiện, cho bà đê tiện…”
“…”
Lý Thiết Trụ thấy mẹ của anh ta bị đánh muốn bò dậy hỗ trợ, nhưng anh ta mới động tay, chân Mục Cảnh An đã giẫm lên trên lưng của anh ta, lại dẫm anh ta nằm xuống. Anh ta tức muốn mắng người, nhưng nhìn thấy ánh mắt kia của Mục Cảnh An, đã ngậm miệng lại.
Tống Thanh Nịnh tức giận, bàn tay vung mạnh vang lên bốp bốp.
Lúc này đội trưởng đội sản xuất Kiều Bắc và bộ phận xã viên đều đến trước mặt, một đám gọi “Tiểu Nịnh chuyện gì cũng từ từ” “Tiểu Nịnh đừng đánh, lại đánh răng bà ta sẽ rụng.” “Tiểu Nịnh rốt cuộc sao lại thế này?” “…”
Tống Thanh Nịnh bị hai người giữ chặt vừa đá vào mẹ Thiết Trụ, vừa mắng:
“Bà ta thiếu não thiếu tim bẩm sinh, mỗi ngày như xác chết vùng dậy lượn lờ, cho rằng nhà tôi không trưởng bối chống lưng thì tôi dễ bắt nạt đúng không? Chiều nay không phải bà và vợ Tam Thuận, mẹ Màn Thầu nói tôi và đàn ông vào rừng trúc? Không phải nói đàn ông đêm hôm khuya khoắt chui vào sân nhà tôi sao? Không phải Lý Thiết Trụ nói anh ta tận mắt nhìn thấy sao? Tới đây, ở trước mặt đội trưởng và nhiều xã viên như vậy các người nói rõ ràng cho tôi, nói người đàn ông kia là ai. Nếu không nói nên lời, tôi gặp các người một lần đánh các người một lần.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro