Quân Hôn Kiều Sủng: Tôi Ở Thập Niên 70 Trêu Ghẹo Quân Nhân
Kết Hôn (1)
Tô Du Nhiên
2024-08-27 10:14:12
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hôm nay Thành Thành cũng mặc quần áo mới, quần đen, áo khoác kẻ sọc màu xanh, chân mang giày giải phóng. Vải may váy là vải lỗi cô mua ở cung tiêu xã, vải kẻ sọc được nhuộm màu đỏ màu xanh nhìn rất đẹp mắt.
Vợ của đội trưởng Lý rất nhiệt tình, khi giúp may quần áo, thím ấy còn thêu vài sợi cỏ với móc vài bông hoa lên những chỗ màu hồng và màu vàng để che đi mấy khuyết điểm trên áo.
May mắn thay, đứa trẻ vẫn còn nhỏ và trông rất ổn trong bộ quần áo sặc sỡ.
Thành Thành nắm lấy tay cô: “Chị, các thím đều nói con gái sau khi lấy chồng sẽ trở thành người nhà của người khác. Em không hiểu tại sao lại là người của nhà khác vậy, dù sao cho dù có gặp chuyện gì thì chị cũng đừng sợ, chị vẫn còn em đây, sớm muộn gì em cũng sẽ lớn mà."
Lúc đầu Tống Thanh Ninh cũng không có cảm giác gì nhiều, mặc dù hôm nay kết hôn, mặc dù cũng có chút kỳ vọng, nhưng nói chung cô cảm thấy cũng không có gì khác nhiều so với bình thường. Nhưng lời nói của Thành Thành đột nhiên khiến cô cảm thấy đau lòng.
Cô ôm lấy cậu bé, nói: “Được, chị không sợ.”
Trình Thành mỉm cười.
Khi hai chị em đang nói chuyện thì có người từ bên ngoài đi vào, là thanh niên trí thức Trần trước đây ở nhà của bọn họ, hiện cô ấy đang là giáo viên một trường cấp hai ở công xã.
Thanh niên trí thức Trần vừa vào cửa liền trách cứ: "Đồng chí Tống Thanh Ninh, cô thực sự là, kết hôn cũng không mời tôi, uổng phí tình cảm chúng ta ở chung với nhau mấy năm. Nếu không phải là học viên trong đội nói với tôi, tôi còn không biết việc này đấy. Chúc mừng cô nha, tôi nghe người ta nói, mối hôn sự này quả không tồi."
Thành Thành: "Chào chị Trần."
Thanh niên trí thức Trần: "Thành Thành thật ngoan."
Tống Thanh Ninh: "Ài, tôi không có ý định làm tiệc cưới, chỉ đặt hai bàn cỗ, không tính mời khách khắp nơi."
Kỳ thực là cô sợ Thanh niên trí thức Trần nhìn ra cô cùng nguyên chủ có chỗ khác thường, dù sao Thanh niên trí thức Trần cùng nguyên chủ đã sớm chiều ở chung được mấy năm. Còn như cậu nhóc Thành Thành dễ gạt, cô cũng không sợ mấy.
Thanh niên trí thức Trần: "Vậy cũng nên nói cho tôi biết một tiếng." Còn nói: "Ngày hôm nay cô thật xinh đẹp, người đẹp quần áo cũng đẹp. Tôi vừa vào đội sản xuất đã nhìn thấy mấy thím ngồi xổm dưới gốc cây lê bên đường nói chuyện của cô đấy. Nói cô tìm được một gia đình tốt, lại có cả TV... Ai da, cô không phát hiện ra mấy người đó chua thế nào đâu."
Tống Thanh Ninh cười: "Không có việc gì, để cho bọn họ chua đi, chỉ cần không chua đến trước mặt của tôi là được."
"..."
Hai người vừa nói chuyện ở trong phòng, bên kia lại có người tới.
Là mấy người ở khu thanh niên trí thức, lại nói cô quen biết với các thanh niên trí thức này, cũng là nhờ quan hệ với thanh niên trí thức Trần.
Bọn họ đến mừng, càng nằm ngoài dự tính của Tống Thanh Ninh.
Chỉ cần không phải gây chuyện, người tới đều là khách, chiêu đãi là được.
Đến hơn tám giờ, pháo hoa nhà họ Mục đã vang lên ở bên ngoài nhà họ Tống, Thành Thành chạy chậm đến, hô to: "Chị, bên ngoài có xe ô tô con nha, chính là xe ô tô con màu xanh lá."
Tống Thanh Ninh: "Thật sao?"
Thành Thành gật đầu: "Ừm."
Hôm nay Thành Thành cũng mặc quần áo mới, quần đen, áo khoác kẻ sọc màu xanh, chân mang giày giải phóng. Vải may váy là vải lỗi cô mua ở cung tiêu xã, vải kẻ sọc được nhuộm màu đỏ màu xanh nhìn rất đẹp mắt.
Vợ của đội trưởng Lý rất nhiệt tình, khi giúp may quần áo, thím ấy còn thêu vài sợi cỏ với móc vài bông hoa lên những chỗ màu hồng và màu vàng để che đi mấy khuyết điểm trên áo.
May mắn thay, đứa trẻ vẫn còn nhỏ và trông rất ổn trong bộ quần áo sặc sỡ.
Thành Thành nắm lấy tay cô: “Chị, các thím đều nói con gái sau khi lấy chồng sẽ trở thành người nhà của người khác. Em không hiểu tại sao lại là người của nhà khác vậy, dù sao cho dù có gặp chuyện gì thì chị cũng đừng sợ, chị vẫn còn em đây, sớm muộn gì em cũng sẽ lớn mà."
Lúc đầu Tống Thanh Ninh cũng không có cảm giác gì nhiều, mặc dù hôm nay kết hôn, mặc dù cũng có chút kỳ vọng, nhưng nói chung cô cảm thấy cũng không có gì khác nhiều so với bình thường. Nhưng lời nói của Thành Thành đột nhiên khiến cô cảm thấy đau lòng.
Cô ôm lấy cậu bé, nói: “Được, chị không sợ.”
Trình Thành mỉm cười.
Khi hai chị em đang nói chuyện thì có người từ bên ngoài đi vào, là thanh niên trí thức Trần trước đây ở nhà của bọn họ, hiện cô ấy đang là giáo viên một trường cấp hai ở công xã.
Thanh niên trí thức Trần vừa vào cửa liền trách cứ: "Đồng chí Tống Thanh Ninh, cô thực sự là, kết hôn cũng không mời tôi, uổng phí tình cảm chúng ta ở chung với nhau mấy năm. Nếu không phải là học viên trong đội nói với tôi, tôi còn không biết việc này đấy. Chúc mừng cô nha, tôi nghe người ta nói, mối hôn sự này quả không tồi."
Thành Thành: "Chào chị Trần."
Thanh niên trí thức Trần: "Thành Thành thật ngoan."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Thanh Ninh: "Ài, tôi không có ý định làm tiệc cưới, chỉ đặt hai bàn cỗ, không tính mời khách khắp nơi."
Kỳ thực là cô sợ Thanh niên trí thức Trần nhìn ra cô cùng nguyên chủ có chỗ khác thường, dù sao Thanh niên trí thức Trần cùng nguyên chủ đã sớm chiều ở chung được mấy năm. Còn như cậu nhóc Thành Thành dễ gạt, cô cũng không sợ mấy.
Thanh niên trí thức Trần: "Vậy cũng nên nói cho tôi biết một tiếng." Còn nói: "Ngày hôm nay cô thật xinh đẹp, người đẹp quần áo cũng đẹp. Tôi vừa vào đội sản xuất đã nhìn thấy mấy thím ngồi xổm dưới gốc cây lê bên đường nói chuyện của cô đấy. Nói cô tìm được một gia đình tốt, lại có cả TV... Ai da, cô không phát hiện ra mấy người đó chua thế nào đâu."
Tống Thanh Ninh cười: "Không có việc gì, để cho bọn họ chua đi, chỉ cần không chua đến trước mặt của tôi là được."
"..."
Hai người vừa nói chuyện ở trong phòng, bên kia lại có người tới.
Là mấy người ở khu thanh niên trí thức, lại nói cô quen biết với các thanh niên trí thức này, cũng là nhờ quan hệ với thanh niên trí thức Trần.
Bọn họ đến mừng, càng nằm ngoài dự tính của Tống Thanh Ninh.
Chỉ cần không phải gây chuyện, người tới đều là khách, chiêu đãi là được.
Đến hơn tám giờ, pháo hoa nhà họ Mục đã vang lên ở bên ngoài nhà họ Tống, Thành Thành chạy chậm đến, hô to: "Chị, bên ngoài có xe ô tô con nha, chính là xe ô tô con màu xanh lá."
Tống Thanh Ninh: "Thật sao?"
Thành Thành gật đầu: "Ừm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro