Quân Hôn Kiều Sủng: Tôi Ở Thập Niên 70 Trêu Ghẹo Quân Nhân
Sính Lễ (1)
Tô Du Nhiên
2024-08-27 10:14:12
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi nguyên chủ ra đời không lâu, lại bị đưa về cho ông bà nội nuôi dưỡng, số lần cô ấy gặp mẹ cũng không nhiều, thư từ qua lại thì nhiều, cho nên cũng không có cơ hội nào nghe bà ấy kể chuyện bên nhà mẹ, càng không có qua lại.
Cho nên không có nhất thiết phải đãi tiệc rượu.
Nói đến đây, lúc đầu ông nội quyết định nhận nuôi Thành Thành, cũng vì trong nhà có quá ít người, cho nên muốn sau khi trưởng thành rồi, hai chị em có thể chăm sóc nhau. Nhưng đáng tiếc đứa nhỏ vẫn chưa lớn, ông ấy đã mất rồi.
“Làm gì có cái đám cưới nào không đãi tiệc rượu chứ? Lúc ông nội cô còn sống, chuyện hiếu hỉ của ai trong đội ông ấy đều đi dự, cô không đãi tiệc thì sao người khác hoàn lễ cho cô được? Nếu không thì đãi hai bàn, đến lúc đó tôi tìm mấy người trong đội đến giúp đỡ, phải náo nhiệt mới giống như kết hôn, ông nội cô mới yên tâm.”
Ông ấy nhắc đến ông nội nguyên chủ, Tống Thanh Ninh mới đổi ý.
“Chú nói cũng đúng, vậy đến lúc đó làm phiền chú vậy.”
“Này có là gì? Lúc ông nội cô còn sống, nhà nào cũng đội có việc, ông ấy cũng thường đến giúp đỡ.”
“Được, vậy chú Lý tụi cháu đi trước, Thành Thành, tạm biệt chú Lý đi.”
Thành Thành: “Chú Lý, tạm biệt.”
Đội trưởng Lý: “Được, đúng là đứa trẻ ngoan, sau này không có chuyện gì thì đến chơi.”
Ông ấy nhìn Thành Thành, trong lòng nghĩ cậu bé này được chị nuôi hoàn toàn khác những đứa nhỏ trong đội, trên người sạch sẽ, không giống mấy đứa nhỏ trong đội, quần áo dơ thì không nói, mặt mũi cũng như vậy.
Nhà đội trưởng Lý ở đầu đội sản xuất, còn nhà họ Tống thì ở cuối đội sản xuất, lúc trở về phải đi qua hết cả đội sản xuất.
Lúc đi đến cây đường lê, Thành Thành kéo cô, cô nhìn theo hướng Thành Thành chỉ, liền thấy Lý Thiết Trụ đang đứng cách đó không xa nhìn cô.
Thiết Trụ này có thân hình trung bình, ngoại hình cũng trung bình, tướng mạo bình thường, năm nay hai mươi ba tuổi.
Lúc này anh ta dùng ánh mắt sắc như dao nhìn mọi người!
Tống Thanh Ninh cười nhạo một tiếng, tên này thật sự vừa hèn nhát vừa xấu xa, hôm qua lúc cô dùng dao đuổi anh ta, anh ta chạy còn nhanh hơn mẹ anh ta.
Cô nói với Thành Thành: “Sau này nếu chỉ có một mình em thì không được đến đội chơi.”
“Dạ biết rồi, chị.”
Sau khi hai chị em đi qua, Lý Thiết Trụ đá vào thân cây, giây tiếp theo anh ta liền đau đến nhăn mặt.
Anh ta ôm chân tức chân nghĩ, phụ nữ không có một ai tốt cả, đến mẹ anh ta cũng ghét nghèo yêu giàu, ham muốn quyền thế.
Mình đã không chê cô dẫn theo cái của nợ, cô còn chê ngược lại mình.
Anh ta đúng là không có tiền như Mục Cảnh An, nhưng anh ta trẻ hơn Mục Cảnh An, đẹp trai hơn Mục Cảnh An, bạn bè anh ta cũng nhiều, bạn bè nhiều thì nhiều cơ hội. Phụ nữ chính là không biết chịu cực khổ, chính là tầm nhìn hạn hẹp, cũng không nghĩ xem, chỉ cần cùng anh ta cố gắng, tiền sớm muộn gì cũng có thôi mà?
Còn Mục Cảnh An, mẹ nó, cũng không phải thứ gì tốt đẹp.
Hôm qua, chính là hôm qua, mọi người đều để ý đến mẹ anh ta và Tống Thanh Ninh đánh nhau, cũng không ai để ý đến anh ta, chân của Mục Cảnh An đạp lên người anh ta, đè nghiến.
Sau khi nguyên chủ ra đời không lâu, lại bị đưa về cho ông bà nội nuôi dưỡng, số lần cô ấy gặp mẹ cũng không nhiều, thư từ qua lại thì nhiều, cho nên cũng không có cơ hội nào nghe bà ấy kể chuyện bên nhà mẹ, càng không có qua lại.
Cho nên không có nhất thiết phải đãi tiệc rượu.
Nói đến đây, lúc đầu ông nội quyết định nhận nuôi Thành Thành, cũng vì trong nhà có quá ít người, cho nên muốn sau khi trưởng thành rồi, hai chị em có thể chăm sóc nhau. Nhưng đáng tiếc đứa nhỏ vẫn chưa lớn, ông ấy đã mất rồi.
“Làm gì có cái đám cưới nào không đãi tiệc rượu chứ? Lúc ông nội cô còn sống, chuyện hiếu hỉ của ai trong đội ông ấy đều đi dự, cô không đãi tiệc thì sao người khác hoàn lễ cho cô được? Nếu không thì đãi hai bàn, đến lúc đó tôi tìm mấy người trong đội đến giúp đỡ, phải náo nhiệt mới giống như kết hôn, ông nội cô mới yên tâm.”
Ông ấy nhắc đến ông nội nguyên chủ, Tống Thanh Ninh mới đổi ý.
“Chú nói cũng đúng, vậy đến lúc đó làm phiền chú vậy.”
“Này có là gì? Lúc ông nội cô còn sống, nhà nào cũng đội có việc, ông ấy cũng thường đến giúp đỡ.”
“Được, vậy chú Lý tụi cháu đi trước, Thành Thành, tạm biệt chú Lý đi.”
Thành Thành: “Chú Lý, tạm biệt.”
Đội trưởng Lý: “Được, đúng là đứa trẻ ngoan, sau này không có chuyện gì thì đến chơi.”
Ông ấy nhìn Thành Thành, trong lòng nghĩ cậu bé này được chị nuôi hoàn toàn khác những đứa nhỏ trong đội, trên người sạch sẽ, không giống mấy đứa nhỏ trong đội, quần áo dơ thì không nói, mặt mũi cũng như vậy.
Nhà đội trưởng Lý ở đầu đội sản xuất, còn nhà họ Tống thì ở cuối đội sản xuất, lúc trở về phải đi qua hết cả đội sản xuất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc đi đến cây đường lê, Thành Thành kéo cô, cô nhìn theo hướng Thành Thành chỉ, liền thấy Lý Thiết Trụ đang đứng cách đó không xa nhìn cô.
Thiết Trụ này có thân hình trung bình, ngoại hình cũng trung bình, tướng mạo bình thường, năm nay hai mươi ba tuổi.
Lúc này anh ta dùng ánh mắt sắc như dao nhìn mọi người!
Tống Thanh Ninh cười nhạo một tiếng, tên này thật sự vừa hèn nhát vừa xấu xa, hôm qua lúc cô dùng dao đuổi anh ta, anh ta chạy còn nhanh hơn mẹ anh ta.
Cô nói với Thành Thành: “Sau này nếu chỉ có một mình em thì không được đến đội chơi.”
“Dạ biết rồi, chị.”
Sau khi hai chị em đi qua, Lý Thiết Trụ đá vào thân cây, giây tiếp theo anh ta liền đau đến nhăn mặt.
Anh ta ôm chân tức chân nghĩ, phụ nữ không có một ai tốt cả, đến mẹ anh ta cũng ghét nghèo yêu giàu, ham muốn quyền thế.
Mình đã không chê cô dẫn theo cái của nợ, cô còn chê ngược lại mình.
Anh ta đúng là không có tiền như Mục Cảnh An, nhưng anh ta trẻ hơn Mục Cảnh An, đẹp trai hơn Mục Cảnh An, bạn bè anh ta cũng nhiều, bạn bè nhiều thì nhiều cơ hội. Phụ nữ chính là không biết chịu cực khổ, chính là tầm nhìn hạn hẹp, cũng không nghĩ xem, chỉ cần cùng anh ta cố gắng, tiền sớm muộn gì cũng có thôi mà?
Còn Mục Cảnh An, mẹ nó, cũng không phải thứ gì tốt đẹp.
Hôm qua, chính là hôm qua, mọi người đều để ý đến mẹ anh ta và Tống Thanh Ninh đánh nhau, cũng không ai để ý đến anh ta, chân của Mục Cảnh An đạp lên người anh ta, đè nghiến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro