Quân Hôn Mật Sủng Năm 70, Ta Trọng Sinh Mang Thai Tam Bảo Cho Tháo Hán
Chương 20
2024-09-24 18:19:46
Khương Vân Uyển cất số kẹo bánh còn lại vào túi, lấy toàn bộ gia sản nhét vào túi áo, bước ra ngoài với dáng vẻ nhẹ nhàng.
Cô tìm thấy Thẩm Hành Dương ở cổng đại đội: “Chúng ta đi thôi!”
Thẩm Hành Dương: “Đi đâu?”
Khương Vân Uyển vỗ nhẹ vào túi tiền: “Em muốn đến cửa hàng bách hóa ở huyện chơi một chút, tiện thể gọi điện thoại về nhà.”
Không bao lâu nữa họ sẽ kết hôn, cô muốn mua một số vật dụng cần thiết, ngoài chuyện đó ra, cô còn muốn tặng Khương Liên một món quà lớn.
Tại sao cô phải xuống Thảo Nguyên, còn nhà Khương Liên vẫn có thể an ổn sống tốt ở thủ đô?
Khương Vân Uyển cô nuốt không trôi cục tức này, dù có cách xa ngàn dặm, cô cũng muốn phá hoại gia đình đó.
Thẩm Hành Dương gật đầu: “Em ở đây đợi anh một lát.”
Không lâu sau, anh dắt ra một chiếc xe đạp đã han gỉ.
Anh bước lên xe: “Lên đi, đi cái này nhanh hơn.”
“Anh giỏi quá, còn biết đi xe đạp nữa.”
Khương Vân Uyển e thẹn ngồi lên xe, cô muốn đưa tay ra vịn, hoặc là ôm lấy Thẩm Hành Dương, nhưng cô ngại ngùng, không dám đưa tay ra.
Thẩm Hành Dương đợi mãi, cũng không thấy Khương Vân Uyển ôm lấy eo mình, yết hầu gợi cảm của anh trượt lên xuống.
“Đường gập ghềnh, em ôm vào eo anh cho đỡ.”
Vừa dứt lời, hai bàn tay nhỏ bé đã vòng lên, ôm chặt lấy anh, siết đến mức anh có chút khó thở.
Thẩm Hành Dương vô cùng yêu thích cảm giác này.
“Ừm, cứ ôm như vậy, đừng buông ra."
Gương mặt Khương Vân Uyển đã đỏ bừng như tôm luộc, khóe miệng như muốn nhếch lên.
“Vậy anh đi chậm một chút, em sợ ngã."
Thẩm Hành Dương cầu còn không được: “Được."
Anh hận không thể cõng Khương Vân Uyển đến huyện, đi xe vẫn là quá nhanh.
Ra khỏi địa phận đội sản xuất, Thẩm Hành Dương chú ý phía trước có một cái hố không lớn không nhỏ, bèn đánh lái cho xe đi qua, xe nhấp nhô, xóc nảy một cách dữ dội.
Đôi mắt Khương Vân Uyển lập tức sáng lên: “!"
“A, đáng sợ quá!"
Cô giả vờ sợ hãi, ôm chặt hơn, áp mặt vào tấm lưng rắn chắc của Thẩm Hành Dương, hít một hơi thật sâu mùi xà phòng thơm tho trên quần áo anh. Khương Vân Uyển áp vào lưng anh, ngửi ngửi mùi hương trên người anh, lại có một loại cảm giác sảng khoái, giống như người bệnh nặng khó thở bỗng được hít oxy.
Cô tìm thấy Thẩm Hành Dương ở cổng đại đội: “Chúng ta đi thôi!”
Thẩm Hành Dương: “Đi đâu?”
Khương Vân Uyển vỗ nhẹ vào túi tiền: “Em muốn đến cửa hàng bách hóa ở huyện chơi một chút, tiện thể gọi điện thoại về nhà.”
Không bao lâu nữa họ sẽ kết hôn, cô muốn mua một số vật dụng cần thiết, ngoài chuyện đó ra, cô còn muốn tặng Khương Liên một món quà lớn.
Tại sao cô phải xuống Thảo Nguyên, còn nhà Khương Liên vẫn có thể an ổn sống tốt ở thủ đô?
Khương Vân Uyển cô nuốt không trôi cục tức này, dù có cách xa ngàn dặm, cô cũng muốn phá hoại gia đình đó.
Thẩm Hành Dương gật đầu: “Em ở đây đợi anh một lát.”
Không lâu sau, anh dắt ra một chiếc xe đạp đã han gỉ.
Anh bước lên xe: “Lên đi, đi cái này nhanh hơn.”
“Anh giỏi quá, còn biết đi xe đạp nữa.”
Khương Vân Uyển e thẹn ngồi lên xe, cô muốn đưa tay ra vịn, hoặc là ôm lấy Thẩm Hành Dương, nhưng cô ngại ngùng, không dám đưa tay ra.
Thẩm Hành Dương đợi mãi, cũng không thấy Khương Vân Uyển ôm lấy eo mình, yết hầu gợi cảm của anh trượt lên xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đường gập ghềnh, em ôm vào eo anh cho đỡ.”
Vừa dứt lời, hai bàn tay nhỏ bé đã vòng lên, ôm chặt lấy anh, siết đến mức anh có chút khó thở.
Thẩm Hành Dương vô cùng yêu thích cảm giác này.
“Ừm, cứ ôm như vậy, đừng buông ra."
Gương mặt Khương Vân Uyển đã đỏ bừng như tôm luộc, khóe miệng như muốn nhếch lên.
“Vậy anh đi chậm một chút, em sợ ngã."
Thẩm Hành Dương cầu còn không được: “Được."
Anh hận không thể cõng Khương Vân Uyển đến huyện, đi xe vẫn là quá nhanh.
Ra khỏi địa phận đội sản xuất, Thẩm Hành Dương chú ý phía trước có một cái hố không lớn không nhỏ, bèn đánh lái cho xe đi qua, xe nhấp nhô, xóc nảy một cách dữ dội.
Đôi mắt Khương Vân Uyển lập tức sáng lên: “!"
“A, đáng sợ quá!"
Cô giả vờ sợ hãi, ôm chặt hơn, áp mặt vào tấm lưng rắn chắc của Thẩm Hành Dương, hít một hơi thật sâu mùi xà phòng thơm tho trên quần áo anh. Khương Vân Uyển áp vào lưng anh, ngửi ngửi mùi hương trên người anh, lại có một loại cảm giác sảng khoái, giống như người bệnh nặng khó thở bỗng được hít oxy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro