Quân Hôn Mật Sủng Năm 70, Ta Trọng Sinh Mang Thai Tam Bảo Cho Tháo Hán
Chương 21
2024-09-24 18:19:46
Bị Khương Liên đổi mạng, bản thân cô luôn có cảm giác bất an.
Trước đây cô đã từng nghi ngờ, từ nhỏ Khương Liên là một đứa trẻ ốm yếu, tính tình không tốt, học hành lại kém, không biết tại sao khi lớn lên, hai người họ lại hoán đổi cho nhau.
Ngược lại cô đã trở thành người có sức khỏe yếu kém, học hành không tốt, quan hệ xã giao cũng không ra gì.
Tình trạng này kéo dài ba, năm năm, nhưng mà vừa rồi, nói chính xác là vào đêm hôm trước, sau khi tiếp xúc thân mật, thể lực của cô đã được cải thiện một cách thần kỳ, cả ngày hôm qua đều tràn đầy năng lượng.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, hình như ở bên cạnh Thẩm Hành Dương, cả thể chất lẫn tinh thần của cô đều tốt hơn rất nhiều.
Chẳng lẽ đây chính là… sức mạnh của tình yêu?
Đầu óc Khương Vân Uyển nóng lên buột miệng nói: “Thẩm Hành Dương, mùi hương trên người anh thơm quá, em ngửi mãi không đủ."
Chiếc xe đạp bỗng nhiên xóc nảy dữ dội.
Lần này là xóc nảy thật sự, không phải cố ý.
Thẩm Hành Dương nắm chặt tay lái lại, trên trán rịn ra những giọt mồ hôi li ti: “Vậy em ngửi thêm một lát nữa đi."
Dù sao Khương Vân Uyển cũng là con gái nhà người ta, không muốn để Thẩm Hành Dương cảm thấy cô quá bạo dạn, muốn làm cũng phải nhịn.
“Không… không cần đâu, vừa rồi em bị dọa sợ, nói năng lung tung đấy."
Thẩm Hành Dương có chút thất vọng.
Từ đại đội đến huyện đi bộ mất hai tiếng, đi xe thì nhanh hơn một chút, hơn bốn mươi phút là tới.
Một tiếng rưỡi sau, Thẩm Hành Dương chở Khương Vân Uyển đến cửa hàng bách hóa ở huyện.
Cửa hàng bách hóa ở vùng sâu vùng xa so với thành phố lớn không chỉ kém hơn một chút, mà phải dùng từ cách biệt một trời một vực để hình dung, mặc dù cửa hàng bách hóa của huyện lạc hậu như vậy, nhưng với điều kiện của nhà họ Thẩm, Thẩm Hành Dương cũng chưa từng bước vào.
Cửa hàng bách hóa người người qua lại, ra vào đều là những người có điều kiện, vải dacron, váy áo, quần áo của người đi đường đều là chất lượng tốt, màu sắc cũng tươi tắn hơn.
Chiếc áo choàng Nguyên Thành mà Thẩm Hành Dương tự cho là đẹp, trong mắt những người đi đường lại trở nên lạc lõng đến vậy.
“Nhìn kìa, người kia còn mặc loại quần áo này."
Trước đây cô đã từng nghi ngờ, từ nhỏ Khương Liên là một đứa trẻ ốm yếu, tính tình không tốt, học hành lại kém, không biết tại sao khi lớn lên, hai người họ lại hoán đổi cho nhau.
Ngược lại cô đã trở thành người có sức khỏe yếu kém, học hành không tốt, quan hệ xã giao cũng không ra gì.
Tình trạng này kéo dài ba, năm năm, nhưng mà vừa rồi, nói chính xác là vào đêm hôm trước, sau khi tiếp xúc thân mật, thể lực của cô đã được cải thiện một cách thần kỳ, cả ngày hôm qua đều tràn đầy năng lượng.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, hình như ở bên cạnh Thẩm Hành Dương, cả thể chất lẫn tinh thần của cô đều tốt hơn rất nhiều.
Chẳng lẽ đây chính là… sức mạnh của tình yêu?
Đầu óc Khương Vân Uyển nóng lên buột miệng nói: “Thẩm Hành Dương, mùi hương trên người anh thơm quá, em ngửi mãi không đủ."
Chiếc xe đạp bỗng nhiên xóc nảy dữ dội.
Lần này là xóc nảy thật sự, không phải cố ý.
Thẩm Hành Dương nắm chặt tay lái lại, trên trán rịn ra những giọt mồ hôi li ti: “Vậy em ngửi thêm một lát nữa đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sao Khương Vân Uyển cũng là con gái nhà người ta, không muốn để Thẩm Hành Dương cảm thấy cô quá bạo dạn, muốn làm cũng phải nhịn.
“Không… không cần đâu, vừa rồi em bị dọa sợ, nói năng lung tung đấy."
Thẩm Hành Dương có chút thất vọng.
Từ đại đội đến huyện đi bộ mất hai tiếng, đi xe thì nhanh hơn một chút, hơn bốn mươi phút là tới.
Một tiếng rưỡi sau, Thẩm Hành Dương chở Khương Vân Uyển đến cửa hàng bách hóa ở huyện.
Cửa hàng bách hóa ở vùng sâu vùng xa so với thành phố lớn không chỉ kém hơn một chút, mà phải dùng từ cách biệt một trời một vực để hình dung, mặc dù cửa hàng bách hóa của huyện lạc hậu như vậy, nhưng với điều kiện của nhà họ Thẩm, Thẩm Hành Dương cũng chưa từng bước vào.
Cửa hàng bách hóa người người qua lại, ra vào đều là những người có điều kiện, vải dacron, váy áo, quần áo của người đi đường đều là chất lượng tốt, màu sắc cũng tươi tắn hơn.
Chiếc áo choàng Nguyên Thành mà Thẩm Hành Dương tự cho là đẹp, trong mắt những người đi đường lại trở nên lạc lõng đến vậy.
“Nhìn kìa, người kia còn mặc loại quần áo này."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro