Quân Hôn Ngọt Mật: Nữ Tướng Quân Bị Cưa Đổ Ở Thập Niên 70
Kim Châm Cầm Má...
Mộng Tưởng Nhất Linh Linh
2024-11-15 00:20:33
Nghe anh em hai người nói chuyện, mẹ Cố càng nghe càng mơ hồ, nghe không hiểu, cũng may bà không hỏi thêm.
Ông lão vừa ra ngoài lại quay trở về, trong tay còn mang thêm hai túi máu.
“Ờm, bệnh nhân cần một môi trường yên tĩnh để nghỉ ngơi, để tôi trông coi ở đây, mọi người trở về phòng bệnh chờ nhé.”
Lâm Tịch Duyệt đang bị mất máu nghiêm trọng, lúc này ai cũng không dám di chuyển cô ấy, cô ấy được truyền dịch trực tiếp trong phòng phẫu thuật.
Việc chỉ truyền dịch trong phòng phẫu thuật cũng là lần đầu tiên, tất nhiên nguyên nhân chủ yếu là vì bệnh viện sợ Lâm Tịch Duyệt sẽ chết ở đây.
Lâm Tịch Duyệt không chỉ là vợ của doanh trưởng Cố - bác sĩ bệnh viện quân khu, mà còn là con gái của tư lệnh quân khu lân cận. Với lý lịch như vậy, hỏi ai mà không sợ.
Nếu có thể cứu, ai cũng không dám qua loa.
Lúc này, Giang Dật Thần vẫn đang ở bên ngoài, thấy mấy người bước ra, anh vui mừng hỏi:
“Chị dâu thật sự đã qua cơn nguy hiểm rồi à? Thật tốt quá.”
Cố Hạo Hiên gật đầu, quay sang nói với mẹ:
“Mẹ, mẹ và Thanh Tranh bế con trở về phòng bệnh trước đi, ở đây có con trông là được rồi.”
Người đang trông coi bên ngoài không chỉ có Giang Dật Thần mà còn nhiều bác sĩ và y tá, họ đều là đồng nghiệp của Lâm Tịch Duyệt. Một y tá nghe vậy tiến lên:
“Để tôi dẫn mọi người đến phòng bệnh.”
Do Lâm Tịch Duyệt mất máu quá nhiều, bệnh viện đã tổ chức hiến máu hai lần, cuối cùng cũng giữ được mạng sống của cô ấy.
Trong lúc đó, ông lão có kim châm còn đặc biệt hỏi Cố Thanh Tranh về thời gian lấy kim.
Lúc hai giờ đêm, Lâm Tịch Duyệt cuối cùng cũng được đưa về phòng bệnh.
Cố Hạo Hiên xoa mặt mệt mỏi, cố gắng lấy lại tinh thần: “Mẹ, em gái, mấy ngày nay hai người đi tàu cũng mệt rồi, để con trông chừng mẹ con cô ấy cho, hai người ngủ tạm trên giường bên cạnh một chút đi.”
“Người cần ngủ là hai người mới đúng, em tuổi trẻ sức dài vai rộng, em có đủ sức mà.”
Cố Thanh Tranh chủ động nhận việc trông chừng, đẩy hai người đi nghỉ.
Thấy hai người vừa nằm xuống đã ngủ ngay, Cố Thanh Tranh mới rón rén đến giường của Lâm Tịch Duyệt.
Lặng lẽ bắt mạch cho cô ấy.
Thấy người thật sự đã được cứu về, trái tim cô mới hoàn toàn yên tâm, tâm trạng lúc này rất phức tạp.
Ông lão vừa ra ngoài lại quay trở về, trong tay còn mang thêm hai túi máu.
“Ờm, bệnh nhân cần một môi trường yên tĩnh để nghỉ ngơi, để tôi trông coi ở đây, mọi người trở về phòng bệnh chờ nhé.”
Lâm Tịch Duyệt đang bị mất máu nghiêm trọng, lúc này ai cũng không dám di chuyển cô ấy, cô ấy được truyền dịch trực tiếp trong phòng phẫu thuật.
Việc chỉ truyền dịch trong phòng phẫu thuật cũng là lần đầu tiên, tất nhiên nguyên nhân chủ yếu là vì bệnh viện sợ Lâm Tịch Duyệt sẽ chết ở đây.
Lâm Tịch Duyệt không chỉ là vợ của doanh trưởng Cố - bác sĩ bệnh viện quân khu, mà còn là con gái của tư lệnh quân khu lân cận. Với lý lịch như vậy, hỏi ai mà không sợ.
Nếu có thể cứu, ai cũng không dám qua loa.
Lúc này, Giang Dật Thần vẫn đang ở bên ngoài, thấy mấy người bước ra, anh vui mừng hỏi:
“Chị dâu thật sự đã qua cơn nguy hiểm rồi à? Thật tốt quá.”
Cố Hạo Hiên gật đầu, quay sang nói với mẹ:
“Mẹ, mẹ và Thanh Tranh bế con trở về phòng bệnh trước đi, ở đây có con trông là được rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đang trông coi bên ngoài không chỉ có Giang Dật Thần mà còn nhiều bác sĩ và y tá, họ đều là đồng nghiệp của Lâm Tịch Duyệt. Một y tá nghe vậy tiến lên:
“Để tôi dẫn mọi người đến phòng bệnh.”
Do Lâm Tịch Duyệt mất máu quá nhiều, bệnh viện đã tổ chức hiến máu hai lần, cuối cùng cũng giữ được mạng sống của cô ấy.
Trong lúc đó, ông lão có kim châm còn đặc biệt hỏi Cố Thanh Tranh về thời gian lấy kim.
Lúc hai giờ đêm, Lâm Tịch Duyệt cuối cùng cũng được đưa về phòng bệnh.
Cố Hạo Hiên xoa mặt mệt mỏi, cố gắng lấy lại tinh thần: “Mẹ, em gái, mấy ngày nay hai người đi tàu cũng mệt rồi, để con trông chừng mẹ con cô ấy cho, hai người ngủ tạm trên giường bên cạnh một chút đi.”
“Người cần ngủ là hai người mới đúng, em tuổi trẻ sức dài vai rộng, em có đủ sức mà.”
Cố Thanh Tranh chủ động nhận việc trông chừng, đẩy hai người đi nghỉ.
Thấy hai người vừa nằm xuống đã ngủ ngay, Cố Thanh Tranh mới rón rén đến giường của Lâm Tịch Duyệt.
Lặng lẽ bắt mạch cho cô ấy.
Thấy người thật sự đã được cứu về, trái tim cô mới hoàn toàn yên tâm, tâm trạng lúc này rất phức tạp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro