Quân Hôn Ngọt Mật: Nữ Tướng Quân Bị Cưa Đổ Ở Thập Niên 70
Lần Đầu Thể Hiện Y Thuật 1
Mộng Tưởng Nhất Linh Linh
2024-11-15 00:20:33
Mùa thu năm 1975.
Vừa mới qua tết Trung thu, khung cảnh ngoài đồng ruộng tràn ngập niềm vui thu hoạch.
Già trẻ gái trai trong thôn đều đang hăng say chuẩn bị cho mùa gặt.
Tiếng chuông làm việc của đội sản xuất vang lên, báo hiệu những người lao động trong nhà cần phải ra đồng.
Tại nhà họ Cố, bà Cố thật sự không yên tâm về con gái mình, bà ấy vừa nhấc cuốc lên lại đặt xuống, xoay người đi vào nhà.
Bà ấy lo lắng hỏi: "Tiểu Tranh, con ở nhà một mình thật sự không sao chứ? Đừng có ru rú trong nhà mãi, như vậy sẽ sinh bệnh đấy."
Cố Thanh Tranh đang nằm trên giường đất gật đầu: "Con biết rồi mẹ, mẹ mau đi làm đi."
Bà Cố thở dài đi làm, trong lòng không khỏi mắng thằng nhãi ranh Phạm Kiến nọ là kẻ vô ơn, vừa mới trở thành công nhân đã đòi hủy hôn, quay ngoắt lại chê con gái bà ấy không xứng với anh ta.
Hôm qua còn nghe nói anh ta sắp kết hôn với một nữ thanh niên tri thức từ thành phố xuống, chuyện này bà ấy không dám nói với con gái, sợ con bé nghe được sẽ càng thêm đau lòng.
Sau khi chắc chắn trong nhà không còn ai, Cố Thanh Tranh lật người xuống giường, tránh mặt người trong thôn đi vào rừng sâu.
——
Thấy cháu gái cả ngày không ra khỏi nhà, ông nội Cố sợ cô ở lì trong phòng sẽ sinh bệnh, nên đề nghị con dâu cả đi quân khu tìm cháu trai trước thời hạn, chờ để chăm cháu dâu sinh nở, đồng thời đưa cháu gái đi cùng.
Cố Thanh Tranh vác theo túi vải bố chen chúc theo sau bà Cố xuống xe lửa.
Giang Dật Thần đến đón người từ sớm, anh ta đứng ở lối ra nhìn ngó xung quanh, khi nhìn thấy hai mẹ con họ, mắt anh ta sáng lên, chắc chắn là hai người mà anh ta cần đón rồi!
Lúc này anh ta mới hiểu được câu nói của người anh em tốt của mình, nhìn thấy cô gái nào giống tôi thì đó chính là em gái tôi.
Cả quãng đường đi, anh ta không thể nào áp đặt khuôn mặt của người anh em tốt lên người một cô gái được, bây giờ nhìn thấy rồi, anh ta mới hiểu được câu nói đó, đúng là rất giống.
Giang Dật Thần đi thẳng đến mục tiêu, chen đến trước mặt Cố Thanh Tranh.
"Bác gái, em gái, hai người từ thôn Cố Gia đến phải không ạ?"
Bà Cố nhìn thấy Giang Dật Thần mặc quân phục, lập tức có ấn tượng tốt, vội vàng đáp: "Đúng vậy, cậu đây là...?"
"Cháu là đồng đội của Hạo Hiên, cũng là anh em tốt của anh ấy, sáng nay chị dâu cháu xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, sinh non rồi, bây giờ đang ở bệnh viện, vì vậy Hạo Hiên nhờ cháu đến đón hai người." Vừa nói, Giang Dật Thần vừa đưa tay ra nhận lấy túi xách trên người bà Cố.
Vừa mới qua tết Trung thu, khung cảnh ngoài đồng ruộng tràn ngập niềm vui thu hoạch.
Già trẻ gái trai trong thôn đều đang hăng say chuẩn bị cho mùa gặt.
Tiếng chuông làm việc của đội sản xuất vang lên, báo hiệu những người lao động trong nhà cần phải ra đồng.
Tại nhà họ Cố, bà Cố thật sự không yên tâm về con gái mình, bà ấy vừa nhấc cuốc lên lại đặt xuống, xoay người đi vào nhà.
Bà ấy lo lắng hỏi: "Tiểu Tranh, con ở nhà một mình thật sự không sao chứ? Đừng có ru rú trong nhà mãi, như vậy sẽ sinh bệnh đấy."
Cố Thanh Tranh đang nằm trên giường đất gật đầu: "Con biết rồi mẹ, mẹ mau đi làm đi."
Bà Cố thở dài đi làm, trong lòng không khỏi mắng thằng nhãi ranh Phạm Kiến nọ là kẻ vô ơn, vừa mới trở thành công nhân đã đòi hủy hôn, quay ngoắt lại chê con gái bà ấy không xứng với anh ta.
Hôm qua còn nghe nói anh ta sắp kết hôn với một nữ thanh niên tri thức từ thành phố xuống, chuyện này bà ấy không dám nói với con gái, sợ con bé nghe được sẽ càng thêm đau lòng.
Sau khi chắc chắn trong nhà không còn ai, Cố Thanh Tranh lật người xuống giường, tránh mặt người trong thôn đi vào rừng sâu.
——
Thấy cháu gái cả ngày không ra khỏi nhà, ông nội Cố sợ cô ở lì trong phòng sẽ sinh bệnh, nên đề nghị con dâu cả đi quân khu tìm cháu trai trước thời hạn, chờ để chăm cháu dâu sinh nở, đồng thời đưa cháu gái đi cùng.
Cố Thanh Tranh vác theo túi vải bố chen chúc theo sau bà Cố xuống xe lửa.
Giang Dật Thần đến đón người từ sớm, anh ta đứng ở lối ra nhìn ngó xung quanh, khi nhìn thấy hai mẹ con họ, mắt anh ta sáng lên, chắc chắn là hai người mà anh ta cần đón rồi!
Lúc này anh ta mới hiểu được câu nói của người anh em tốt của mình, nhìn thấy cô gái nào giống tôi thì đó chính là em gái tôi.
Cả quãng đường đi, anh ta không thể nào áp đặt khuôn mặt của người anh em tốt lên người một cô gái được, bây giờ nhìn thấy rồi, anh ta mới hiểu được câu nói đó, đúng là rất giống.
Giang Dật Thần đi thẳng đến mục tiêu, chen đến trước mặt Cố Thanh Tranh.
"Bác gái, em gái, hai người từ thôn Cố Gia đến phải không ạ?"
Bà Cố nhìn thấy Giang Dật Thần mặc quân phục, lập tức có ấn tượng tốt, vội vàng đáp: "Đúng vậy, cậu đây là...?"
"Cháu là đồng đội của Hạo Hiên, cũng là anh em tốt của anh ấy, sáng nay chị dâu cháu xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, sinh non rồi, bây giờ đang ở bệnh viện, vì vậy Hạo Hiên nhờ cháu đến đón hai người." Vừa nói, Giang Dật Thần vừa đưa tay ra nhận lấy túi xách trên người bà Cố.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro