Quân Hôn Ngọt Ngào: Gả Cho Quân Nhân Cứng Rắn Nhất Thời Đại 80
Xuyên Thành Con Gái Nhà Họ Khưu 1
Thanh Sơn Lưu Vân
2024-06-14 08:28:54
"Đồng chí, tỉnh lại đi!"
Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp, nam tính, ẩn chứa chút lo lắng.
Đồng chí? Là cách gọi của thời đại nào vậy?
Khưu Tú Anh cố gắng mở mí mắt nặng trĩu, hé ra một khe hở nhỏ.
Vừa nhìn, cô đã kinh ngạc!
Trước mắt là một người đàn ông xa lạ, cao lớn, vạm vỡ, ngũ quan tuấn lãng, nam tính, mái tóc húi cua ngắn ngủn còn đang nhỏ nước tong tong.
Bộ quần áo ướt sũng dính chặt vào người, phác họa rõ mồn một những đường nét cơ bắp rắn chắc, khỏe khoắn.
Người đàn ông hơi nhíu mày, thấy cô mãi không có phản ứng, do dự một lát rồi như thể đã đưa ra quyết định trọng đại.
Khuôn mặt tuấn lãng, nam tính ấy càng lúc càng phóng to, đôi môi dày mềm mại trực tiếp áp xuống... hô hấp nhân tạo!
Ầm một tiếng, trong đầu Khưu Tú Anh như có pháo hoa nổ tung.
Giữa những hơi thở đan xen, cô theo bản năng nắm lấy cổ tay người đàn ông.
Nói thật, giấc mơ xuân này khiến cô có chút mê muội!
Quá kích động, cô lại ngất đi…
…
Khi Khưu Tú Anh tỉnh lại lần nữa, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc giường cũ kỹ mang đậm dấu ấn thời đại.
Trên tường treo một cuốn lịch vạn niên, hiển thị ngày 1 tháng 4 năm 1984.
Cô có chút mơ màng.
Gáy vẫn còn âm ỉ đau, lòng bàn tay nắm chặt thứ gì đó khiến cô thấy cộm cộm, khó chịu.
Mở ra xem, thì ra là một chiếc đồng hồ nam? Patek Philippe?
Rõ ràng chiếc đồng hồ đắt tiền này không hề phù hợp với hoàn cảnh nghèo khó hiện tại, chắc chắn không phải là thứ thuộc về nơi này.
Cô mơ hồ nghe thấy tiếng phụ nữ trung niên cố tình hạ thấp giọng vọng vào từ bên ngoài, không nhịn được bèn vểnh tai lên nghe ngóng.
"Tú Anh nhất quyết không chịu gả thì thôi vậy, sống chết có số."
"Chỉ là cái thằng Lưu Chí kia, thật sự không phải là người chồng tốt."
"Nếu Tú Anh gả vào nhà nó, suốt ngày làm trâu làm ngựa, tôi chết cũng không yên lòng."
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cách đó không xa có một chiếc bàn trang điểm.
Khưu Tú Anh vịn vào thành giường ngồi dậy, cũng chẳng buồn xỏ dép, vội vàng chạy đến trước bàn trang điểm.
Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp, nam tính, ẩn chứa chút lo lắng.
Đồng chí? Là cách gọi của thời đại nào vậy?
Khưu Tú Anh cố gắng mở mí mắt nặng trĩu, hé ra một khe hở nhỏ.
Vừa nhìn, cô đã kinh ngạc!
Trước mắt là một người đàn ông xa lạ, cao lớn, vạm vỡ, ngũ quan tuấn lãng, nam tính, mái tóc húi cua ngắn ngủn còn đang nhỏ nước tong tong.
Bộ quần áo ướt sũng dính chặt vào người, phác họa rõ mồn một những đường nét cơ bắp rắn chắc, khỏe khoắn.
Người đàn ông hơi nhíu mày, thấy cô mãi không có phản ứng, do dự một lát rồi như thể đã đưa ra quyết định trọng đại.
Khuôn mặt tuấn lãng, nam tính ấy càng lúc càng phóng to, đôi môi dày mềm mại trực tiếp áp xuống... hô hấp nhân tạo!
Ầm một tiếng, trong đầu Khưu Tú Anh như có pháo hoa nổ tung.
Giữa những hơi thở đan xen, cô theo bản năng nắm lấy cổ tay người đàn ông.
Nói thật, giấc mơ xuân này khiến cô có chút mê muội!
Quá kích động, cô lại ngất đi…
…
Khi Khưu Tú Anh tỉnh lại lần nữa, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc giường cũ kỹ mang đậm dấu ấn thời đại.
Trên tường treo một cuốn lịch vạn niên, hiển thị ngày 1 tháng 4 năm 1984.
Cô có chút mơ màng.
Gáy vẫn còn âm ỉ đau, lòng bàn tay nắm chặt thứ gì đó khiến cô thấy cộm cộm, khó chịu.
Mở ra xem, thì ra là một chiếc đồng hồ nam? Patek Philippe?
Rõ ràng chiếc đồng hồ đắt tiền này không hề phù hợp với hoàn cảnh nghèo khó hiện tại, chắc chắn không phải là thứ thuộc về nơi này.
Cô mơ hồ nghe thấy tiếng phụ nữ trung niên cố tình hạ thấp giọng vọng vào từ bên ngoài, không nhịn được bèn vểnh tai lên nghe ngóng.
"Tú Anh nhất quyết không chịu gả thì thôi vậy, sống chết có số."
"Chỉ là cái thằng Lưu Chí kia, thật sự không phải là người chồng tốt."
"Nếu Tú Anh gả vào nhà nó, suốt ngày làm trâu làm ngựa, tôi chết cũng không yên lòng."
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cách đó không xa có một chiếc bàn trang điểm.
Khưu Tú Anh vịn vào thành giường ngồi dậy, cũng chẳng buồn xỏ dép, vội vàng chạy đến trước bàn trang điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro