Quân Hôn Ngọt Ngào: Quân Tẩu Xinh Đẹp Kiếm Bộn Ở 80
Xuyên Thành Cô...
2024-08-02 00:05:42
“Hu hu… Mẹ, thím Lục cướp mấy đường hồ lô của con rồi!”
Tả Tịnh Nghiên tỉnh lại trong tiếng khóc của đứa nhỏ.
Ai nha?
Sao có thể không biết xấu hổ như vậy? Ngay cả kẹo của con nít cũng cướp được?
Đầu truyền tới cảm giác đau nhức, rất nhiều ký ức không thuộc về cô tràn vào trong đầu.
囧!
Cái người không biết xấu hổ kia chính là cô?
Tả Tịnh Nghiên muốn hỏng mất. Sau khi độc lập tài chính, cô đăng ký một chuyến du lịch tới Tây Song Bản Nạp, cuối cùng bị một trận tai nạn xe đưa tới năm 80.
Nguyên chủ trùng tên trùng họ với cô, là con gái của thôn trưởng thôn Đại Liễu Thụ.
Nhà người ta đều trọng nam khinh nữ, chỉ có nhà cô là không giống, mẹ nguyên chủ sinh ra liên tục bốn đứa con trai mới sinh ra được một cô con gái là nguyên chủ, được cả nhà cưng chiều như bảo bối.
Đồ đưa tới tay cơm hầu tới miệng, không cần làm bất kỳ chuyện gì, được ăn đồ thơm nhất, được mặc đồ đẹp nhất.
Cô muốn cái gì, cả nhà sẽ tìm cách thỏa mãn cô. Cứ vậy ngày này qua tháng nọ, nguyên chủ trở nên lười biếng nhõng nhẽo, tùy hứng làm bậy, tự tư tự lợi.
Mười tám tuổi nguyên chủ có mối tình đầu, coi trọng Lục Hạo Đình vừa rời quân đội về nhà thăm người thân. Vì có thể gả cho anh mà không từ thủ đoạn bức hôn người ta.
Lục Hạo Đình bị áp lực bức ép phải cưới nguyên chủ, nhưng vì những hành động của nguyên chủ khiến đối phương mới kết hôn xong, còn chưa động phòng đã quay lại quân đội.
Nguyên chủ muốn vào thành sống ngày lành, ở nhà chồng tác oai tác quái tới gà chó không yên, khiến người nhà chồng khổ không thể tả.
Lục Hạo Đình buộc lòng phải để cô tùy quân. Sau khi nguyên chủ tùy quân rồi mới phát hiện cuộc sống vốn không phải ngày lành như bản thân tưởng.
Ở nhà có các chị dâu hầu hạ, vào khu gia quyến của quân đội, việc nhà gì cũng phải tự mình làm.
Nguyên chủ không biết nấu cơm, không biết giặt quần áo, không biết thu dọn nhà, cũng chẳng có ai nuông chiều cô!
Nguyên chủ lại bắt đầu tác oai tác quái, Lục Hạo Đình vốn bị ép mới cưới nguyên chủ, nguyên chủ còn ầm ĩ như vậy, chỉ càng lúc càng đẩy Lục Hạo Đình ra xa hơn.
Kết hôn mấy tháng, hai người vẫn chưa động phòng, không có con thừa tự, nguyên chủ vội vã, vậy mà lại cởi sạch quần áo muốn cưỡng ép Lục Hạo Đình.
Lục Hạo Đình bị chọc giận thật sự, dứt khoát ở lại trong quân không về nhà, ngay cả tiền sinh hoạt mỗi tháng cũng là phái người đưa tới.
Nguyên chủ tủi thân không chỗ phát tiết, vừa có tiền là ăn loạn mua loạn, chẳng đầy mười ngày đã tiêu hết tiền sinh hoạt.
Không có tiền lại không biết nấu cơm, bị người xúi giục, vì ép Lục Hạo Đình phải về nhà, cô mặt dày chạy sang nhà hàng xóm ăn cơm, gần như mỗi nhà trong đại viện đều bị cô ăn ké một lần.
Sau lại, vì phòng vị khách không mời mà tới giờ cơm này, mỗi khi nấu cơm, các hàng xóm trong đại viện lại khóa chặt cửa. Nguyên chủ cũng không có cơm ăn.
Đây cũng do nguyên chủ bị đói bụng hai ngày liên tiếp, đói tới không nhịn nổi, cướp cả mứt quả của đứa bé sơ sinh!
Biết mình xuyên thành một nhân vật như vậy, Tả Tịnh Nghiên chỉ hận không thể chết ngay tại chỗ!
Thấy đứa nhỏ trước mắt khóc không ra hơi, nước mắt nước mũi chảy dài, mứt quả rơi xuống đất đã dính đầy đất không thể cho đứa bé ăn nữa, Tả Tịnh Nghiên lúng túng dỗ dành:
“Đừng khóc, thím Lục làm mười mứt quả cho cháu được không?”
“Hu hu, lừa đảo!”
Đông Đông lại khóc càng dữ dội hơn.
“Đông Đông, làm sao vậy?”
Vợ của Lý đại đội trưởng là Giang Tuyết Anh nghe được con trai khóc lại chạy tới.
“Mẹ, thím Lục… thím Lục cướp mứt quả của con!”
Thấy mẹ, Đông Đông càng tủi thân hơn, òa một tiếng nhào vào trong ngực mẹ nức nở!
Giang Tuyết Anh nhìn mứt quả trên đất, lại nhìn Tả Tịnh Nghiên đang lúng túng đứng bên cạnh, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Tả Tịnh Nghiên tỉnh lại trong tiếng khóc của đứa nhỏ.
Ai nha?
Sao có thể không biết xấu hổ như vậy? Ngay cả kẹo của con nít cũng cướp được?
Đầu truyền tới cảm giác đau nhức, rất nhiều ký ức không thuộc về cô tràn vào trong đầu.
囧!
Cái người không biết xấu hổ kia chính là cô?
Tả Tịnh Nghiên muốn hỏng mất. Sau khi độc lập tài chính, cô đăng ký một chuyến du lịch tới Tây Song Bản Nạp, cuối cùng bị một trận tai nạn xe đưa tới năm 80.
Nguyên chủ trùng tên trùng họ với cô, là con gái của thôn trưởng thôn Đại Liễu Thụ.
Nhà người ta đều trọng nam khinh nữ, chỉ có nhà cô là không giống, mẹ nguyên chủ sinh ra liên tục bốn đứa con trai mới sinh ra được một cô con gái là nguyên chủ, được cả nhà cưng chiều như bảo bối.
Đồ đưa tới tay cơm hầu tới miệng, không cần làm bất kỳ chuyện gì, được ăn đồ thơm nhất, được mặc đồ đẹp nhất.
Cô muốn cái gì, cả nhà sẽ tìm cách thỏa mãn cô. Cứ vậy ngày này qua tháng nọ, nguyên chủ trở nên lười biếng nhõng nhẽo, tùy hứng làm bậy, tự tư tự lợi.
Mười tám tuổi nguyên chủ có mối tình đầu, coi trọng Lục Hạo Đình vừa rời quân đội về nhà thăm người thân. Vì có thể gả cho anh mà không từ thủ đoạn bức hôn người ta.
Lục Hạo Đình bị áp lực bức ép phải cưới nguyên chủ, nhưng vì những hành động của nguyên chủ khiến đối phương mới kết hôn xong, còn chưa động phòng đã quay lại quân đội.
Nguyên chủ muốn vào thành sống ngày lành, ở nhà chồng tác oai tác quái tới gà chó không yên, khiến người nhà chồng khổ không thể tả.
Lục Hạo Đình buộc lòng phải để cô tùy quân. Sau khi nguyên chủ tùy quân rồi mới phát hiện cuộc sống vốn không phải ngày lành như bản thân tưởng.
Ở nhà có các chị dâu hầu hạ, vào khu gia quyến của quân đội, việc nhà gì cũng phải tự mình làm.
Nguyên chủ không biết nấu cơm, không biết giặt quần áo, không biết thu dọn nhà, cũng chẳng có ai nuông chiều cô!
Nguyên chủ lại bắt đầu tác oai tác quái, Lục Hạo Đình vốn bị ép mới cưới nguyên chủ, nguyên chủ còn ầm ĩ như vậy, chỉ càng lúc càng đẩy Lục Hạo Đình ra xa hơn.
Kết hôn mấy tháng, hai người vẫn chưa động phòng, không có con thừa tự, nguyên chủ vội vã, vậy mà lại cởi sạch quần áo muốn cưỡng ép Lục Hạo Đình.
Lục Hạo Đình bị chọc giận thật sự, dứt khoát ở lại trong quân không về nhà, ngay cả tiền sinh hoạt mỗi tháng cũng là phái người đưa tới.
Nguyên chủ tủi thân không chỗ phát tiết, vừa có tiền là ăn loạn mua loạn, chẳng đầy mười ngày đã tiêu hết tiền sinh hoạt.
Không có tiền lại không biết nấu cơm, bị người xúi giục, vì ép Lục Hạo Đình phải về nhà, cô mặt dày chạy sang nhà hàng xóm ăn cơm, gần như mỗi nhà trong đại viện đều bị cô ăn ké một lần.
Sau lại, vì phòng vị khách không mời mà tới giờ cơm này, mỗi khi nấu cơm, các hàng xóm trong đại viện lại khóa chặt cửa. Nguyên chủ cũng không có cơm ăn.
Đây cũng do nguyên chủ bị đói bụng hai ngày liên tiếp, đói tới không nhịn nổi, cướp cả mứt quả của đứa bé sơ sinh!
Biết mình xuyên thành một nhân vật như vậy, Tả Tịnh Nghiên chỉ hận không thể chết ngay tại chỗ!
Thấy đứa nhỏ trước mắt khóc không ra hơi, nước mắt nước mũi chảy dài, mứt quả rơi xuống đất đã dính đầy đất không thể cho đứa bé ăn nữa, Tả Tịnh Nghiên lúng túng dỗ dành:
“Đừng khóc, thím Lục làm mười mứt quả cho cháu được không?”
“Hu hu, lừa đảo!”
Đông Đông lại khóc càng dữ dội hơn.
“Đông Đông, làm sao vậy?”
Vợ của Lý đại đội trưởng là Giang Tuyết Anh nghe được con trai khóc lại chạy tới.
“Mẹ, thím Lục… thím Lục cướp mứt quả của con!”
Thấy mẹ, Đông Đông càng tủi thân hơn, òa một tiếng nhào vào trong ngực mẹ nức nở!
Giang Tuyết Anh nhìn mứt quả trên đất, lại nhìn Tả Tịnh Nghiên đang lúng túng đứng bên cạnh, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro