Quân Hôn Ngọt Ngào: Quân Tẩu Xinh Đẹp Kiếm Bộn Ở 80
Làm Quen Với Th...
2024-08-02 00:05:42
Cô còn có thể khuếch trương việc làm ăn, như trang điểm cho cô dâu, tự chế một số đồ trang điểm đặt trong tiệm bán.
Nhưng đầu tiên cô phải đi làm quen với thị trường trước, vừa lúc có thể nương việc bán tóc mà khảo sát một vòng.
Tiệm cắt tóc quốc doanh thu mua tóc với giá thấp lắm, cô không muốn tới đó, tiệm cắt tóc nhỏ lẻ có đãi ngộ cao hơn một chút, đồng thời cô cũng muốn thử xem dân chúng có hiểu biết nhiều về các tiệm cắt tóc nhỏ lẻ không.
Chị gái kia vừa nghe thấy cô muốn tìm tiệm cắt tóc nhỏ lẻ, lại nói:
“Có, cũng ở trên phố Tam Đạo kia luôn, đối diện cửa hàng bách hóa có một tiệm cắt tóc tên là Mỹ Quân, nhưng nhà đó cắt đắt lắm. Tóc tôi dài như vậy, cắt ở tiệm quốc doanh đoán chừng chỉ cần tám đồng, nhưng cắt ở tiệm đối phương cần tới mười lăm đồng lận!”
Tả Tịnh Nghiên biết, hiện tại mọi người đều thích doanh nghiệp nhà nước, sợ là tiệm cắt tóc nhỏ lẻ làm ăn không khá khẩm lắm, lại hỏi chị gái kia:
“Tiệm đó làm ăn có khấm khá không?”
Chị gái kia cười cười: “Nào chỉ là khá, phải nói là siêu tốt, xếp hàng từ sáng sớm tới tận tối khuya, nếu đồng chí đi tới đó giờ này đoán chừng chưa có ai xếp hàng đâu.”
Tả Tịnh Nghiên mỉm cười hỏi: “Đông khách tới mức phải xếp hàng ư?”
“Tiệm đó cắt tóc đẹp, cứ lấy tóc của tôi làm ví dụ đi. Tiệm tóc quốc doanh uốn tóc giá khá rẻ, nhưng tóc uốn ra trông như bà già, nhưng tiệm Mỹ Quân kia uốn thì có vẻ trẻ tuổi.”
Chị gái kia đẩy đẩy tóc mình, đắc ý khoe khoang.
“Đúng đúng, kiểu tóc này rất hợp với đồng chí đó.”
Dỗ chết người không cần đền mạng, ai cũng thích nghe lời ngon ngọt.
Thật ra tóc của chị gái này trông cũng hơi già, nếu là cô thiết kế, chắc chắn có thể khiến chị gái này trẻ ra mười tuổi.
“Vậy ư? Ha ha, để tôi dẫn đồng chí tới, tránh cho đồng chí lại không tìm được chỗ.”
Được Tả Tịnh Nghiên khen hai câu, mặt chị gái kia rạng rỡ hẳn lên, cũng không màng tới việc đi mua thức ăn mà nhiệt tình dẫn đường cho cô.
“Đồng chí, đồng chí có biết phải làm thế nào mới mua được phiếu không?”
Sau khi nói chuyện thân quen với chị gái này hơn, Tả Tịnh Nghiên bắt đầu hỏi tới mấy vấn đề mẫn cảm.
Cô muốn làm mứt quả cho Đông Đông thì phải mua đường, mà hình như thời này kinh tế có kế hoạch, muốn mua đường phải có phiếu, phiếu đường còn khó lấy được hơn cả phiếu lương thực.
Chị gái kia nhỏ giọng thì thầm với cô:
“Cô em, muốn phiếu thì tới chợ đen mua, nhưng giá đắt lắm, em muốn mua gì nói với chị, nhà chị đều đi làm, trong tay cũng có khá nhiều phiếu.”
“Em muốn phiếu mua ít đường, phiếu mua thịt với phiếu lương thực, còn cần phiếu mua ít dầu hỏa nữa.”
Tả Tịnh Nghiên nói những loại phiếu mình cần ra một lượt. Mặc dù hiện tại cô không có tiền, nhưng sau khi bán tóc đi cô sẽ có.
Tóc dài như vậy, bán đi kiểu gì cũng phải được mấy chục đồng chứ nhỉ?
“Nhà chị có hết, chị về nhà lấy cho em đi.”
Chị gái kia cũng rất nhanh nhẹn, nói xong lại muốn quay về nhà lấy phiếu cho cô luôn.
“Chị, đợi em chút đã, em đi bán mái tóc này trước, bán có tiền rồi mới có thể mua phiếu được.”
Thấy chị gái kia vội chạy về nhà lấy, Tả Tịnh Nghiên lại kéo chị ấy lại nói thật.
“Em muốn bán tóc? Tóc đẹp như vậy, bán đi chẳng phải đáng tiếc lắm sao?”
Nhưng đầu tiên cô phải đi làm quen với thị trường trước, vừa lúc có thể nương việc bán tóc mà khảo sát một vòng.
Tiệm cắt tóc quốc doanh thu mua tóc với giá thấp lắm, cô không muốn tới đó, tiệm cắt tóc nhỏ lẻ có đãi ngộ cao hơn một chút, đồng thời cô cũng muốn thử xem dân chúng có hiểu biết nhiều về các tiệm cắt tóc nhỏ lẻ không.
Chị gái kia vừa nghe thấy cô muốn tìm tiệm cắt tóc nhỏ lẻ, lại nói:
“Có, cũng ở trên phố Tam Đạo kia luôn, đối diện cửa hàng bách hóa có một tiệm cắt tóc tên là Mỹ Quân, nhưng nhà đó cắt đắt lắm. Tóc tôi dài như vậy, cắt ở tiệm quốc doanh đoán chừng chỉ cần tám đồng, nhưng cắt ở tiệm đối phương cần tới mười lăm đồng lận!”
Tả Tịnh Nghiên biết, hiện tại mọi người đều thích doanh nghiệp nhà nước, sợ là tiệm cắt tóc nhỏ lẻ làm ăn không khá khẩm lắm, lại hỏi chị gái kia:
“Tiệm đó làm ăn có khấm khá không?”
Chị gái kia cười cười: “Nào chỉ là khá, phải nói là siêu tốt, xếp hàng từ sáng sớm tới tận tối khuya, nếu đồng chí đi tới đó giờ này đoán chừng chưa có ai xếp hàng đâu.”
Tả Tịnh Nghiên mỉm cười hỏi: “Đông khách tới mức phải xếp hàng ư?”
“Tiệm đó cắt tóc đẹp, cứ lấy tóc của tôi làm ví dụ đi. Tiệm tóc quốc doanh uốn tóc giá khá rẻ, nhưng tóc uốn ra trông như bà già, nhưng tiệm Mỹ Quân kia uốn thì có vẻ trẻ tuổi.”
Chị gái kia đẩy đẩy tóc mình, đắc ý khoe khoang.
“Đúng đúng, kiểu tóc này rất hợp với đồng chí đó.”
Dỗ chết người không cần đền mạng, ai cũng thích nghe lời ngon ngọt.
Thật ra tóc của chị gái này trông cũng hơi già, nếu là cô thiết kế, chắc chắn có thể khiến chị gái này trẻ ra mười tuổi.
“Vậy ư? Ha ha, để tôi dẫn đồng chí tới, tránh cho đồng chí lại không tìm được chỗ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Được Tả Tịnh Nghiên khen hai câu, mặt chị gái kia rạng rỡ hẳn lên, cũng không màng tới việc đi mua thức ăn mà nhiệt tình dẫn đường cho cô.
“Đồng chí, đồng chí có biết phải làm thế nào mới mua được phiếu không?”
Sau khi nói chuyện thân quen với chị gái này hơn, Tả Tịnh Nghiên bắt đầu hỏi tới mấy vấn đề mẫn cảm.
Cô muốn làm mứt quả cho Đông Đông thì phải mua đường, mà hình như thời này kinh tế có kế hoạch, muốn mua đường phải có phiếu, phiếu đường còn khó lấy được hơn cả phiếu lương thực.
Chị gái kia nhỏ giọng thì thầm với cô:
“Cô em, muốn phiếu thì tới chợ đen mua, nhưng giá đắt lắm, em muốn mua gì nói với chị, nhà chị đều đi làm, trong tay cũng có khá nhiều phiếu.”
“Em muốn phiếu mua ít đường, phiếu mua thịt với phiếu lương thực, còn cần phiếu mua ít dầu hỏa nữa.”
Tả Tịnh Nghiên nói những loại phiếu mình cần ra một lượt. Mặc dù hiện tại cô không có tiền, nhưng sau khi bán tóc đi cô sẽ có.
Tóc dài như vậy, bán đi kiểu gì cũng phải được mấy chục đồng chứ nhỉ?
“Nhà chị có hết, chị về nhà lấy cho em đi.”
Chị gái kia cũng rất nhanh nhẹn, nói xong lại muốn quay về nhà lấy phiếu cho cô luôn.
“Chị, đợi em chút đã, em đi bán mái tóc này trước, bán có tiền rồi mới có thể mua phiếu được.”
Thấy chị gái kia vội chạy về nhà lấy, Tả Tịnh Nghiên lại kéo chị ấy lại nói thật.
“Em muốn bán tóc? Tóc đẹp như vậy, bán đi chẳng phải đáng tiếc lắm sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro