Quân Hôn Ngọt Ngào: Quân Tẩu Xinh Đẹp Kiếm Bộn Ở 80
Lục Hạo Đình
2024-08-02 00:05:42
Vốn tưởng đây đã là cực hạn, vậy mà cô còn dám giấu người trong nhà? Cô gái này đúng là không ngừng đổi mới độ khoan dung của anh.
Lục Hạo Đình không nhịn được nữa mà đẩy Tả Tịnh Nghiên đang chắn trước cửa ra, bước nhanh vào nhà.
Tả Tịnh Nghiên bị đẩy một cái, đứng không vững, bàn tay đang nắm quần cũng vô thức giơ lên đỡ lấy khung cửa.
Cái quần quân đội rơi xuống đất, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn. Cô vội vàng khom lưng kéo quần lên, lại để lộ quang cảnh bên dưới áo sơ mi ra.
Lục Hạo Đình tìm khắp nhà một lượt cũng không thấy bóng dáng gian phu đâu, vừa quay đầu đã thấy hình ảnh như vậy, mặt anh cứng đờ quay lưng lại.
Nhưng trước mắt như không ngừng lóe lên hình ảnh mình mới vừa nhìn thấy ban nãy, cổ họng phát khô, khí huyết dâng trào.
Thật kỳ lạ, lần trước Tả Tịnh Nghiên cởi sạch đứng trước mặt anh ah cũng không có cảm giác này, hôm nay anh bị làm sao vậy?
Tả Tịnh Nghiên kéo quần lên, cũng vào nhà theo. Thấy Lục Hạo Đình đang đứng đưa lưng về phía mình, bóng lưng cao ngất thẳng tắp hệt như đang tập đội hình trên bãi tập, còn cứng đờ tới lạ thường.
Đột nhiên cô nghĩ ra được vì sao anh lại phẫn nộ vội vã vào nhà. Tả Tịnh Nghiên thở hắt ra, nói với bóng lưng Lục Hạo Đình.
“Đúng là tôi làm biếng một chút, tham lam một chút, tính tình không tốt một chút… Nưng tôi sẽ không làm ra chuyện ngoại tình, anh nghi ngờ tôi như vậy là đang vũ nhục tôi.”
Nguyên chủ vừa lười vừa tham ăn, vừa gian vừa láu cá, điêu ngoa tùy hứng, nhưng tác phong vẫn rất đoan chính.
Về phần không ngoại tình là do nguyên chủ không muốn tìm người đàn ông khác, hay là đám người trong đại viện không thèm phản ứng nguyên chủ, Tả Tịnh Nghiên cũng không biết được.
Lục Hạo Đình thấy căn nhà sạch sẽ, trên đất có chậu nước tắm cùng với nước đọng bên cạnh chậu ước và quần áo bẩn được ném trên đất, cũng biết ngay mình đã hiểu lầm Tả Tịnh Nghiên.
Sai thì phải nhận, Lục Hạo Đình cứng rắn xin lỗi: “Xin lỗi.”
Lục Hạo Đình không dám nhìn Tả Tịnh Nghiên, bởi vừa nhìn cô anh lại nhớ lại hình ảnh khiến máu huyết cuồn cuộn ban nãy, nhưng dáng vẻ anh nói xin lỗi lại khiến Tả Tịnh Nghiên cảm thấy hứng thú.
Đúng là thẳng nam!
Tả Tịnh Nghiên hào phóng nhận lời xin lỗi của Lục Hạo Đình thay nguyên chủ:
“Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, đồng thời tôi cũng xin lỗi anh, trong khoảng thời gian anh không ở nhà, tôi tủi thân không chỗ phát tiết, chạy tới khắp nơi ăn chực còn cãi nhau ầm ĩ với người khác, tạo ra ảnh hưởng rất xấu.”
“Nếu anh muốn ly hôn tôi cũng đồng ý, nhưng có thể chờ thêm vài ngày nữa, chờ khi tôi tìm được công việc ổn định lại lại làm thủ tục ly hôn không?”
Thấy dáng vẻ Lục Hạo Đình nổi giận đùng đùng trở về, Tả Tịnh Nghiên lại nói ra lời ly hôn trước, như vậy cũng có thể tranh thủ cho mình thêm một chút thời gian để thích ứng với xã hội này.
Lục Hạo Đình vốn định trở về nói chuyện ly hôn, bị Tả Tịnh Nghiên nói như vậy, anh lại cảm thấy không thể nói thành lời.
Nhưng anh lại cảm thấy đây là âm mưu của Tả Tịnh Nghiên, mục đích là để kéo dài thời gian ly hôn. Có điều, dù sao như vậy cũng tốt hơn cãi lộn nhiều.
Không phải cô nói tìm được công việc ổn định rồi sẽ ly hôn ngay ư? Anh lại tìm việc làm cho cô, xem lúc đó cô còn gì để nói?
Hai người ở khá gần nhau, mùi xà phòng tản ra từ trên người cô xen lẫn mùi hương của phụ nữ khiến Lục Hạo Đình cảm thấy mất tự nhiên, cũng khiến không khí trong nhà vô thức phủ thêm một tầng mờ ám.
“… Cô tự giải quyết cho tốt đi.”
Thấy Tả Tịnh Nghiên có thái độ nhận sai chân thành, Lục Hạo Đình cũng không tiện nhắc lại chuyện ly hôn, nặng nề ném lại một câu sau đó vội vã bước ra ngoài, hệt như đang chạy trốn.
Tả Tịnh Nghiên thở phào nhẹ nhõm. Cửa này coi như qua. Bước tiếp theo là phải kiếm tiền thuê phòng rời khỏi nơi này.
Lục Hạo Đình không nhịn được nữa mà đẩy Tả Tịnh Nghiên đang chắn trước cửa ra, bước nhanh vào nhà.
Tả Tịnh Nghiên bị đẩy một cái, đứng không vững, bàn tay đang nắm quần cũng vô thức giơ lên đỡ lấy khung cửa.
Cái quần quân đội rơi xuống đất, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn. Cô vội vàng khom lưng kéo quần lên, lại để lộ quang cảnh bên dưới áo sơ mi ra.
Lục Hạo Đình tìm khắp nhà một lượt cũng không thấy bóng dáng gian phu đâu, vừa quay đầu đã thấy hình ảnh như vậy, mặt anh cứng đờ quay lưng lại.
Nhưng trước mắt như không ngừng lóe lên hình ảnh mình mới vừa nhìn thấy ban nãy, cổ họng phát khô, khí huyết dâng trào.
Thật kỳ lạ, lần trước Tả Tịnh Nghiên cởi sạch đứng trước mặt anh ah cũng không có cảm giác này, hôm nay anh bị làm sao vậy?
Tả Tịnh Nghiên kéo quần lên, cũng vào nhà theo. Thấy Lục Hạo Đình đang đứng đưa lưng về phía mình, bóng lưng cao ngất thẳng tắp hệt như đang tập đội hình trên bãi tập, còn cứng đờ tới lạ thường.
Đột nhiên cô nghĩ ra được vì sao anh lại phẫn nộ vội vã vào nhà. Tả Tịnh Nghiên thở hắt ra, nói với bóng lưng Lục Hạo Đình.
“Đúng là tôi làm biếng một chút, tham lam một chút, tính tình không tốt một chút… Nưng tôi sẽ không làm ra chuyện ngoại tình, anh nghi ngờ tôi như vậy là đang vũ nhục tôi.”
Nguyên chủ vừa lười vừa tham ăn, vừa gian vừa láu cá, điêu ngoa tùy hứng, nhưng tác phong vẫn rất đoan chính.
Về phần không ngoại tình là do nguyên chủ không muốn tìm người đàn ông khác, hay là đám người trong đại viện không thèm phản ứng nguyên chủ, Tả Tịnh Nghiên cũng không biết được.
Lục Hạo Đình thấy căn nhà sạch sẽ, trên đất có chậu nước tắm cùng với nước đọng bên cạnh chậu ước và quần áo bẩn được ném trên đất, cũng biết ngay mình đã hiểu lầm Tả Tịnh Nghiên.
Sai thì phải nhận, Lục Hạo Đình cứng rắn xin lỗi: “Xin lỗi.”
Lục Hạo Đình không dám nhìn Tả Tịnh Nghiên, bởi vừa nhìn cô anh lại nhớ lại hình ảnh khiến máu huyết cuồn cuộn ban nãy, nhưng dáng vẻ anh nói xin lỗi lại khiến Tả Tịnh Nghiên cảm thấy hứng thú.
Đúng là thẳng nam!
Tả Tịnh Nghiên hào phóng nhận lời xin lỗi của Lục Hạo Đình thay nguyên chủ:
“Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, đồng thời tôi cũng xin lỗi anh, trong khoảng thời gian anh không ở nhà, tôi tủi thân không chỗ phát tiết, chạy tới khắp nơi ăn chực còn cãi nhau ầm ĩ với người khác, tạo ra ảnh hưởng rất xấu.”
“Nếu anh muốn ly hôn tôi cũng đồng ý, nhưng có thể chờ thêm vài ngày nữa, chờ khi tôi tìm được công việc ổn định lại lại làm thủ tục ly hôn không?”
Thấy dáng vẻ Lục Hạo Đình nổi giận đùng đùng trở về, Tả Tịnh Nghiên lại nói ra lời ly hôn trước, như vậy cũng có thể tranh thủ cho mình thêm một chút thời gian để thích ứng với xã hội này.
Lục Hạo Đình vốn định trở về nói chuyện ly hôn, bị Tả Tịnh Nghiên nói như vậy, anh lại cảm thấy không thể nói thành lời.
Nhưng anh lại cảm thấy đây là âm mưu của Tả Tịnh Nghiên, mục đích là để kéo dài thời gian ly hôn. Có điều, dù sao như vậy cũng tốt hơn cãi lộn nhiều.
Không phải cô nói tìm được công việc ổn định rồi sẽ ly hôn ngay ư? Anh lại tìm việc làm cho cô, xem lúc đó cô còn gì để nói?
Hai người ở khá gần nhau, mùi xà phòng tản ra từ trên người cô xen lẫn mùi hương của phụ nữ khiến Lục Hạo Đình cảm thấy mất tự nhiên, cũng khiến không khí trong nhà vô thức phủ thêm một tầng mờ ám.
“… Cô tự giải quyết cho tốt đi.”
Thấy Tả Tịnh Nghiên có thái độ nhận sai chân thành, Lục Hạo Đình cũng không tiện nhắc lại chuyện ly hôn, nặng nề ném lại một câu sau đó vội vã bước ra ngoài, hệt như đang chạy trốn.
Tả Tịnh Nghiên thở phào nhẹ nhõm. Cửa này coi như qua. Bước tiếp theo là phải kiếm tiền thuê phòng rời khỏi nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro