Chương 30 - Lưu Luyến Không Rời
Đây Là Đối Tượn...
SỬU TIỂU DẠNG
2024-08-10 08:30:38
“Đúng vậy chị Trương, đây là đối tượng của em Mạnh Tuyển Xuyên. Mạnh Tuyển Xuyên, đây là chủ tịch công hội của xưởng chúng em, chị Trương.”
Lâm Thiên Nhất giới thiệu cho hai người làm quen với nhau.
Mạnh Tuyển Xuyên cũng biết chủ tịch công hội là người quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của công chức, hơn nữa đây cũng là lúc nói rõ thân phận, bèn tự giới thiệu bản thân hai câu.
Trương Tú Anh có ngàn vạn lời muốn nói nhưng cũng biết hiện tại không tiện hỏi nhiều, chỉ nói vài câu ngắn gọi rồi để hai người bọn họ rời đi.
Trong lòng thầm cảm khái, cứ tưởng con bé này đã vào đường cùng, ai nghĩ tới thoáng cái lại có hi vọng.
Quân nhân trẻ tuổi này tuấn tú rạng ngời, quan trọng là người ta còn trẻ như vậy đã là phó trung đoàn trưởng.
Lâm Thiên Nhất cũng thật có phúc. Hai người đặc biệt môn đăng hộ đối, đều có vẻ ngoài xuất sắc như nhau.
Nhân viên trong văn phòng nhà máy đi ra, từ xa xa thấy hai người cực kỳ xuất chúng đứng bên cạnh nhau, tất cả đều kinh ngạc.
Đây là đối tượng của Lâm Thiên Nhất?
Chẳng trách mấy ngày nay con bé lại vui vẻ đến vậy, người cũng trở nên rộng rãi tới thế.
Ai, nếu có đối tượng giống vậy, tâm tình có thể không tốt được soa?
Lâm Thiên Nhất lên xe của Mạnh Tuyển Xuyên, xe đạp của cô thì cứ để trong nhà xe, dù sao cũng không mất được.
Ngồi trong xe, hai người cũng rất thoải mái, rất tự tại, không hề có cảm giác xa lạ mất tự nhiên gì.
“Đói không? Chúng ta đi ăn cơm trước?” Mạnh Tuyển Xuyên hỏi Lâm Thiên Nhất.
“Đói thì không đói, nhưng đừng tới quán cơm, chúng ta về nhà nấu đi.” Lâm Thiên Nhất thật sự không muốn ăn đồ ăn của quán cơm quốc doanh.
Hai người đã có thể tính là chính thức ở bên nhau, cô mời đối tượng tới nhà ăn cơm cũng không sợ người ta dị nghị.
“Trong nhà có sẵn nguyên liệu nấu ăn chưa? Chúng ta đi mua một ít trước đi?”
Thật ra Mạnh Tuyển Xuyên không muốn Lâm Thiên Nhất tự nấu cơm, chính anh cũng sẽ không nấu.
Nhưng ngày đó anh đã nhìn ra, Lâm Thiên Nhất không thích đồ ăn của quán cơm quốc doanh, đoán chừng là không hợp khẩu vị.
Hơn nữa Lâm Thiên Nhất đã nói là về nhà, không phải là về nhà tôi, không hiểu sao Mạnh Tuyển Xuyên cảm thấy vui vẻ, khóe môi cũng hơi cong lên.
Ách… Nếu Lâm Thiên Nhất biết chắc cô sẽ nói, đó chỉ là một câu thuận miệng thôi, cô hoàn toàn không nghĩ gì trước khi nói.
“Mua ít thịt đi, trong nhà chỉ có một ít rau dưa.”
Trong nhà Lâm Thiên Nhất chỉ có rau dưa chị dâu Lan Hương đưa hôm đó, những thứ khác đều nằm trong không gian.
Mạnh Tuyển Xuyên lái xe tới trước tiệm thực phẩm phụ. Hai người xuống xe mua ít thịt với đồ ăn.
Lúc này, thịt trong tiệm đã bị bán gần hết rồi, muốn mua nhiều cũng không có.
Mạnh Tuyển Xuyên không chịu cho Lâm Thiên Nhất trả tiền, Lâm Thiên Nhất cũng không giành trả.
Nếu đã thành đối tượng của nhau, vậy cô cũng không cần làm kiêu.
Hai người mua đồ ăn xong về tới đại viện nhà máy. Xe Jeep chậm rãi chạy tới dưới tòa nhà của Lâm Thiên Nhất.
Lâm Thiên Nhất giới thiệu cho hai người làm quen với nhau.
Mạnh Tuyển Xuyên cũng biết chủ tịch công hội là người quan tâm tới chuyện chung thân đại sự của công chức, hơn nữa đây cũng là lúc nói rõ thân phận, bèn tự giới thiệu bản thân hai câu.
Trương Tú Anh có ngàn vạn lời muốn nói nhưng cũng biết hiện tại không tiện hỏi nhiều, chỉ nói vài câu ngắn gọi rồi để hai người bọn họ rời đi.
Trong lòng thầm cảm khái, cứ tưởng con bé này đã vào đường cùng, ai nghĩ tới thoáng cái lại có hi vọng.
Quân nhân trẻ tuổi này tuấn tú rạng ngời, quan trọng là người ta còn trẻ như vậy đã là phó trung đoàn trưởng.
Lâm Thiên Nhất cũng thật có phúc. Hai người đặc biệt môn đăng hộ đối, đều có vẻ ngoài xuất sắc như nhau.
Nhân viên trong văn phòng nhà máy đi ra, từ xa xa thấy hai người cực kỳ xuất chúng đứng bên cạnh nhau, tất cả đều kinh ngạc.
Đây là đối tượng của Lâm Thiên Nhất?
Chẳng trách mấy ngày nay con bé lại vui vẻ đến vậy, người cũng trở nên rộng rãi tới thế.
Ai, nếu có đối tượng giống vậy, tâm tình có thể không tốt được soa?
Lâm Thiên Nhất lên xe của Mạnh Tuyển Xuyên, xe đạp của cô thì cứ để trong nhà xe, dù sao cũng không mất được.
Ngồi trong xe, hai người cũng rất thoải mái, rất tự tại, không hề có cảm giác xa lạ mất tự nhiên gì.
“Đói không? Chúng ta đi ăn cơm trước?” Mạnh Tuyển Xuyên hỏi Lâm Thiên Nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đói thì không đói, nhưng đừng tới quán cơm, chúng ta về nhà nấu đi.” Lâm Thiên Nhất thật sự không muốn ăn đồ ăn của quán cơm quốc doanh.
Hai người đã có thể tính là chính thức ở bên nhau, cô mời đối tượng tới nhà ăn cơm cũng không sợ người ta dị nghị.
“Trong nhà có sẵn nguyên liệu nấu ăn chưa? Chúng ta đi mua một ít trước đi?”
Thật ra Mạnh Tuyển Xuyên không muốn Lâm Thiên Nhất tự nấu cơm, chính anh cũng sẽ không nấu.
Nhưng ngày đó anh đã nhìn ra, Lâm Thiên Nhất không thích đồ ăn của quán cơm quốc doanh, đoán chừng là không hợp khẩu vị.
Hơn nữa Lâm Thiên Nhất đã nói là về nhà, không phải là về nhà tôi, không hiểu sao Mạnh Tuyển Xuyên cảm thấy vui vẻ, khóe môi cũng hơi cong lên.
Ách… Nếu Lâm Thiên Nhất biết chắc cô sẽ nói, đó chỉ là một câu thuận miệng thôi, cô hoàn toàn không nghĩ gì trước khi nói.
“Mua ít thịt đi, trong nhà chỉ có một ít rau dưa.”
Trong nhà Lâm Thiên Nhất chỉ có rau dưa chị dâu Lan Hương đưa hôm đó, những thứ khác đều nằm trong không gian.
Mạnh Tuyển Xuyên lái xe tới trước tiệm thực phẩm phụ. Hai người xuống xe mua ít thịt với đồ ăn.
Lúc này, thịt trong tiệm đã bị bán gần hết rồi, muốn mua nhiều cũng không có.
Mạnh Tuyển Xuyên không chịu cho Lâm Thiên Nhất trả tiền, Lâm Thiên Nhất cũng không giành trả.
Nếu đã thành đối tượng của nhau, vậy cô cũng không cần làm kiêu.
Hai người mua đồ ăn xong về tới đại viện nhà máy. Xe Jeep chậm rãi chạy tới dưới tòa nhà của Lâm Thiên Nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro