Chương 30 - Lưu Luyến Không Rời
Xuyên Qua
SỬU TIỂU DẠNG
2024-08-10 08:30:38
Lâm Thiên Nhất nằm trên giường, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà.
Trên trần nhà trụi lủi chỉ có một bóng đèn, bên cạnh bóng đèn là đường dây điện như bánh quai chèo.
Cô đã đi vòng vòng khắp từ trong ra ngoài gian nhà mấy lần.
Tủ quần áo lớn cồng kềnh lại rất có cảm giác niên đại, bàn nhỏ bốn chân, sofa kiểu dáng lạc hậu, lịch treo tường kiểu cũ…
Trong nhà không có lấy một thiết bị điện nào, hết thảy mọi thứ đều nói cho cô biết, đây không phải thời đại cô đang sống.
Cô lập tức tìm một cái gương nhỏ tới. Xuyên qua mặt gương không rõ ràng lắm, cô nhìn ra được cô gái trong gương giống cô như đúc.
Có điều làn da không được đẹp như da cô, hai bím tóc dài quê mùa… Nhưng mà cô vẫn luôn uốn tóc gợn sóng mà!
Vì sao? Tình huống này là thế nào?
Không phải cô đang trượt tuyết ở nước ngoài sao? Đúng, trượt tuyết, đang trượt tuyết vui vẻ đột nhiên gặp phải núi lở!
Vì theo đuổi kích thích, cô chạy tới một ngọn núi cao ở nước ngoài chơi trượt tuyết. Sân trượt tuyết trong núi đẳng cấp thế giới, tốt như vậy lại không chơi, sao cứ phải chạy ra nước ngoài làm gì không biết?
Xem đi, gặp tuyết lở rồi!
Khi tỉnh lại, cô đã nằm trong căn phòng đơn sơ này.
Đây là cô đã chạy theo trào lưu, xuyên không rồi ư?
Xem hoàn cảnh căn phòng này, đúng là không thể lạc quan nổi. Lâm Thiên Nhất sống trong nhung lụa từ nhỏ chỉ cảm thấy da đầu tê dại từng cơn.
Một người đã quen với cuộc sống hưởng thụ như cô có thể sống nổi ngày tháng như thế này sao?
Đây đúng là một chuyện khiến người ta đau đầu. Ai nha… Lâm Thiên Nhất đau đầu thật sự, dùng tay thống khổ ôm đầu.
Từng đoạn từng đoạn ký ức không thuộc về cô chậm rãi tràn vào trong óc, hệt như thước phim không ngừng tua nhanh trong đầu cô, mãi tới khi cô tiếp thu hết toàn bộ.
Nguyên chủ cũng tên Lâm Thiên Nhất, năm nay 20 tuổi, cha mẹ là kỹ sư cao cấp trong nhà máy sản xuất máy móc.
Ban năm trước đây, vì một sự cố, hai người đã hi sinh trong lúc cố gắng cứu lấy tài sản quốc gia.
Lúc đó nguyên chủ còn đang học phổ thông, nhà máy sản xuất máy móc cũng quan tâm nguyên chủ, đợi khi nguyên chủ tốt nghiệp trung học phổ thông xong đã để cô vào nhà máy sản xuất máy móc làm việc.
Nguyên chủ rất xinh đẹp. Trước đây khi cha mẹ còn sống, bởi vì cả cha lẫn mẹ đều là kỹ sư cao cấp trong nhà máy nên cho dù có tâm, cũng không có ai dám đeo đuổi cô không kiêng nể.
Nhưng sau khi cha mẹ hi sinh, rất nhiều người đã nảy ý, lại bị nguyên chủ dùng lý do phải giữ đạo hiếu ba năm từ chối.
Dù sao cũng là công nhân trong nhà máy sản xuất máy móc, lý do này có thể chặn được đám người kia một thời gian.
Ba năm chịu tang thoáng cái đã qua, không ít người bắt đầu có ý đồ.
Nguyên chủ chỉ là bé gái mồ côi, hai bên nội ngoại đều không ở đây, cô đã tốt nghiệp phổ thông, còn làm việc trong nhà máy sản xuất máy móc, mỗi năm còn nhận được một khoản tiền chăm sóc an ủi rất lớn.
Lúc ấy, vì bảo vệ cô, nhà máy cũng không công bố rõ ràng khoản tiền chăm sóc này là bao nhiêu. Nhưng nguyên chủ vẫn là một miếng bánh trái thơm ngon, đương nhiên cũng có nhiều người hướng tới.
Nguyên chủ là người tương đối văn tĩnh, rất nhiều người khinh cô không còn cha mẹ, thái độ đều có phần cường thế.
Nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp làm trong một xưởng, mặc dù nguyên chủ không chịu nổi quấy rầy nhưng vẫn có thể tính là miễn cưỡng ứng phó được.
Xấu ở chỗ cách đây không lâu, Mã Chấn Cường - con trai chủ nhiệm ủy hội nào đó – vô tình gặp được nguyên chủ ở nhà máy đã vừa ý nguyên chủ.
Anh ta sai người tới làm mai không thành, lại có xu thế muốn bức hôn.
Mà thanh danh của tên Mã Chấn Cường này thật sự quá cặn bã, trong huyện thành này, hai cha con bọn họ không việc ác nào không làm, là tồn tại bị người người oán hận.
Trên trần nhà trụi lủi chỉ có một bóng đèn, bên cạnh bóng đèn là đường dây điện như bánh quai chèo.
Cô đã đi vòng vòng khắp từ trong ra ngoài gian nhà mấy lần.
Tủ quần áo lớn cồng kềnh lại rất có cảm giác niên đại, bàn nhỏ bốn chân, sofa kiểu dáng lạc hậu, lịch treo tường kiểu cũ…
Trong nhà không có lấy một thiết bị điện nào, hết thảy mọi thứ đều nói cho cô biết, đây không phải thời đại cô đang sống.
Cô lập tức tìm một cái gương nhỏ tới. Xuyên qua mặt gương không rõ ràng lắm, cô nhìn ra được cô gái trong gương giống cô như đúc.
Có điều làn da không được đẹp như da cô, hai bím tóc dài quê mùa… Nhưng mà cô vẫn luôn uốn tóc gợn sóng mà!
Vì sao? Tình huống này là thế nào?
Không phải cô đang trượt tuyết ở nước ngoài sao? Đúng, trượt tuyết, đang trượt tuyết vui vẻ đột nhiên gặp phải núi lở!
Vì theo đuổi kích thích, cô chạy tới một ngọn núi cao ở nước ngoài chơi trượt tuyết. Sân trượt tuyết trong núi đẳng cấp thế giới, tốt như vậy lại không chơi, sao cứ phải chạy ra nước ngoài làm gì không biết?
Xem đi, gặp tuyết lở rồi!
Khi tỉnh lại, cô đã nằm trong căn phòng đơn sơ này.
Đây là cô đã chạy theo trào lưu, xuyên không rồi ư?
Xem hoàn cảnh căn phòng này, đúng là không thể lạc quan nổi. Lâm Thiên Nhất sống trong nhung lụa từ nhỏ chỉ cảm thấy da đầu tê dại từng cơn.
Một người đã quen với cuộc sống hưởng thụ như cô có thể sống nổi ngày tháng như thế này sao?
Đây đúng là một chuyện khiến người ta đau đầu. Ai nha… Lâm Thiên Nhất đau đầu thật sự, dùng tay thống khổ ôm đầu.
Từng đoạn từng đoạn ký ức không thuộc về cô chậm rãi tràn vào trong óc, hệt như thước phim không ngừng tua nhanh trong đầu cô, mãi tới khi cô tiếp thu hết toàn bộ.
Nguyên chủ cũng tên Lâm Thiên Nhất, năm nay 20 tuổi, cha mẹ là kỹ sư cao cấp trong nhà máy sản xuất máy móc.
Ban năm trước đây, vì một sự cố, hai người đã hi sinh trong lúc cố gắng cứu lấy tài sản quốc gia.
Lúc đó nguyên chủ còn đang học phổ thông, nhà máy sản xuất máy móc cũng quan tâm nguyên chủ, đợi khi nguyên chủ tốt nghiệp trung học phổ thông xong đã để cô vào nhà máy sản xuất máy móc làm việc.
Nguyên chủ rất xinh đẹp. Trước đây khi cha mẹ còn sống, bởi vì cả cha lẫn mẹ đều là kỹ sư cao cấp trong nhà máy nên cho dù có tâm, cũng không có ai dám đeo đuổi cô không kiêng nể.
Nhưng sau khi cha mẹ hi sinh, rất nhiều người đã nảy ý, lại bị nguyên chủ dùng lý do phải giữ đạo hiếu ba năm từ chối.
Dù sao cũng là công nhân trong nhà máy sản xuất máy móc, lý do này có thể chặn được đám người kia một thời gian.
Ba năm chịu tang thoáng cái đã qua, không ít người bắt đầu có ý đồ.
Nguyên chủ chỉ là bé gái mồ côi, hai bên nội ngoại đều không ở đây, cô đã tốt nghiệp phổ thông, còn làm việc trong nhà máy sản xuất máy móc, mỗi năm còn nhận được một khoản tiền chăm sóc an ủi rất lớn.
Lúc ấy, vì bảo vệ cô, nhà máy cũng không công bố rõ ràng khoản tiền chăm sóc này là bao nhiêu. Nhưng nguyên chủ vẫn là một miếng bánh trái thơm ngon, đương nhiên cũng có nhiều người hướng tới.
Nguyên chủ là người tương đối văn tĩnh, rất nhiều người khinh cô không còn cha mẹ, thái độ đều có phần cường thế.
Nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp làm trong một xưởng, mặc dù nguyên chủ không chịu nổi quấy rầy nhưng vẫn có thể tính là miễn cưỡng ứng phó được.
Xấu ở chỗ cách đây không lâu, Mã Chấn Cường - con trai chủ nhiệm ủy hội nào đó – vô tình gặp được nguyên chủ ở nhà máy đã vừa ý nguyên chủ.
Anh ta sai người tới làm mai không thành, lại có xu thế muốn bức hôn.
Mà thanh danh của tên Mã Chấn Cường này thật sự quá cặn bã, trong huyện thành này, hai cha con bọn họ không việc ác nào không làm, là tồn tại bị người người oán hận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro