Chương 30 - Lưu Luyến Không Rời
Lưu Luyến Không...
SỬU TIỂU DẠNG
2024-08-10 08:30:38
Gia thế này cũng quá đáng sợ đi, bản thân cũng có vẻ không đủ nhìn.
Lâm Thiên Nhất không cho rằng bản thân mình không xứng với Tuyển Xuyên, cô cũng ngậm thìa vàng lớn lên, cũng từng gặp nhiều người có máu mặt.
Huống chi, so sánh với anh, cô còn có kiến thức ở thời khoa học kỹ thuật phát triển hơn hiện tại mấy chục năm.
Chỉ có thể nói, cũng may là cô xuyên vào một gia đình phần tử tri thức cao cấp, một số học thức của cô cũng có chỗ giải thích.
Có đôi khi, cái gọi là môn đăng hộ đối cũng không phải người ta giàu có danh giá hơn mình ra sao, mà là giá trị quan do hoàn cảnh cách sống tạo ra.
Chỉ khi giá trị quan giống nhau thì ở chung với nhau mới được thoải mái thật sự.
“Em sao vậy?”
Mạnh Tuyển Xuyên thấy Lâm Thiên Nhất im lặng thật lâu không nói gì, hơi lo lắng. Lẽ nào cô gái này giật mình?
Không nên đâu, cô không giống loại người dễ bị hù dọa.
“Bị dọa.” Lâm Thiên Nhất vừa cười vừa nói.
“Người nhà của anh tốt lắm, chắc chắn bọn họ sẽ thích em.”
Mạnh Tuyển Xuyên nghe thấy giọng điệu của Lục Thanh rất nhẹ nhàng, cũng thả lỏng hơn.
“Em cũng rất tốt.” Lâm Thiên Nhất cười ha ha nói.
“Đó là đương nhiên.” Mạnh Tuyển Xuyên nói có vẻ cực kỳ kiêu ngạo. Người anh vừa liếc mắt đã chọn trúng, tuyệt đối là người tốt nhất.
“Ha ha.” Giọng điệu kiêu ngạo của Mạnh Tuyển Xuyên khiến Lâm Thiên Nhất thoải mái.
Bầu không khí trong phòng cũng dễ chịu hơn, hai người uống trà, nói chuyện linh tinh.
“Hình như đã tới lúc anh cần phải đi.” Lâm Thiên Nhất nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm nữa.
Hiện tại ngày dài đêm ngắn, bên ngoài trời còn chưa tối hẳn.
“Không ngờ em lại đuổi anh đi?” Giọng điệu của Mạnh Tuyển Xuyên hơi ai oán.
“Trời tối lái xe khó khăn hơn.” Lâm Thiên Nhất nói.
Sắc mặt Mạnh Tuyển Xuyên lại tươi sáng trở lại. Thì ra là cô lo lắng cho anh.
“Không sao, chuyện nhỏ thôi.” Mạnh Tuyển Xuyên lơ đễnh. Đối với bọn họ, chuyện đó cũng không tính là cực khổ gì.
“Vậy cũng phải đi sớm một chút.” Lâm Thiên Nhất không đồng ý. Buổi tối lái xe không an toàn, hiện tại đường cũng không đẹp như hậu thế.
“Anh có chừng mực.” Mạnh Tuyển Xuyên không nỡ rời đi sớm như vậy.
Được rồi, Lâm Thiên Nhất cũng không khuyên, cô biết vì sao người này lại không chịu đi như vậy.
Ai ya, trong lòng càng lúc càng ngọt ngào hơn.
Hai người câu được câu không trò chuyện với nhau, đều nói tới những chuyện vui vẻ mình gặp phải.
Cảm giác hai bên càng lúc càng thân thiết hơn, quan điểm nhận thức của hai người cũng khá gần gũi.
Hiện tại Lâm Thiên Nhất 20 tuổi, nhưng thực tế cô lại có linh hồn của một người đã 25 tuổi.
Mà tuy Mạnh Tuyển Xuyên chỉ lớn hơn cô kiếp trước một tuổi, lại thành thục ổn trọng hơn cô rất nhiều.
Ở trước mặt anh, Lâm Thiên Nhất cảm thấy mình còn rất ngây thơ.
Không thể lề mề tiếp nữa, chậm trễ nữa sẽ không thích hợp.
“Giờ thì anh phải đi thật rồi.” Mạnh Tuyển Xuyên lưu luyến không rời mà đứng dậy.
Lâm Thiên Nhất cũng đứng dậy.
Lâm Thiên Nhất không cho rằng bản thân mình không xứng với Tuyển Xuyên, cô cũng ngậm thìa vàng lớn lên, cũng từng gặp nhiều người có máu mặt.
Huống chi, so sánh với anh, cô còn có kiến thức ở thời khoa học kỹ thuật phát triển hơn hiện tại mấy chục năm.
Chỉ có thể nói, cũng may là cô xuyên vào một gia đình phần tử tri thức cao cấp, một số học thức của cô cũng có chỗ giải thích.
Có đôi khi, cái gọi là môn đăng hộ đối cũng không phải người ta giàu có danh giá hơn mình ra sao, mà là giá trị quan do hoàn cảnh cách sống tạo ra.
Chỉ khi giá trị quan giống nhau thì ở chung với nhau mới được thoải mái thật sự.
“Em sao vậy?”
Mạnh Tuyển Xuyên thấy Lâm Thiên Nhất im lặng thật lâu không nói gì, hơi lo lắng. Lẽ nào cô gái này giật mình?
Không nên đâu, cô không giống loại người dễ bị hù dọa.
“Bị dọa.” Lâm Thiên Nhất vừa cười vừa nói.
“Người nhà của anh tốt lắm, chắc chắn bọn họ sẽ thích em.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Tuyển Xuyên nghe thấy giọng điệu của Lục Thanh rất nhẹ nhàng, cũng thả lỏng hơn.
“Em cũng rất tốt.” Lâm Thiên Nhất cười ha ha nói.
“Đó là đương nhiên.” Mạnh Tuyển Xuyên nói có vẻ cực kỳ kiêu ngạo. Người anh vừa liếc mắt đã chọn trúng, tuyệt đối là người tốt nhất.
“Ha ha.” Giọng điệu kiêu ngạo của Mạnh Tuyển Xuyên khiến Lâm Thiên Nhất thoải mái.
Bầu không khí trong phòng cũng dễ chịu hơn, hai người uống trà, nói chuyện linh tinh.
“Hình như đã tới lúc anh cần phải đi.” Lâm Thiên Nhất nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm nữa.
Hiện tại ngày dài đêm ngắn, bên ngoài trời còn chưa tối hẳn.
“Không ngờ em lại đuổi anh đi?” Giọng điệu của Mạnh Tuyển Xuyên hơi ai oán.
“Trời tối lái xe khó khăn hơn.” Lâm Thiên Nhất nói.
Sắc mặt Mạnh Tuyển Xuyên lại tươi sáng trở lại. Thì ra là cô lo lắng cho anh.
“Không sao, chuyện nhỏ thôi.” Mạnh Tuyển Xuyên lơ đễnh. Đối với bọn họ, chuyện đó cũng không tính là cực khổ gì.
“Vậy cũng phải đi sớm một chút.” Lâm Thiên Nhất không đồng ý. Buổi tối lái xe không an toàn, hiện tại đường cũng không đẹp như hậu thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh có chừng mực.” Mạnh Tuyển Xuyên không nỡ rời đi sớm như vậy.
Được rồi, Lâm Thiên Nhất cũng không khuyên, cô biết vì sao người này lại không chịu đi như vậy.
Ai ya, trong lòng càng lúc càng ngọt ngào hơn.
Hai người câu được câu không trò chuyện với nhau, đều nói tới những chuyện vui vẻ mình gặp phải.
Cảm giác hai bên càng lúc càng thân thiết hơn, quan điểm nhận thức của hai người cũng khá gần gũi.
Hiện tại Lâm Thiên Nhất 20 tuổi, nhưng thực tế cô lại có linh hồn của một người đã 25 tuổi.
Mà tuy Mạnh Tuyển Xuyên chỉ lớn hơn cô kiếp trước một tuổi, lại thành thục ổn trọng hơn cô rất nhiều.
Ở trước mặt anh, Lâm Thiên Nhất cảm thấy mình còn rất ngây thơ.
Không thể lề mề tiếp nữa, chậm trễ nữa sẽ không thích hợp.
“Giờ thì anh phải đi thật rồi.” Mạnh Tuyển Xuyên lưu luyến không rời mà đứng dậy.
Lâm Thiên Nhất cũng đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro