Chương 30 - Lưu Luyến Không Rời
May Quần Áo Mới
SỬU TIỂU DẠNG
2024-08-10 08:30:38
Vì có không gian trong tay, cho nên cô vẫn có thể dễ dàng thích ứng với cuộc sống nơi này.
Ngủ trưa dậy, Lâm Thiên Nhất lại đạp chiếc xe đạp nhỏ của mình đi làm.
Sau khi tới phòng làm việc, cô làm hết công việc của mình trước, sau đó cô cũng không vội bắt đầu công việc phiên dịch của mình.
Quả nhiên, vào lúc sắp tan tầm, chủ nhiệm đi tới.
“Thiên Nhất, người bên xưởng nói với tôi, sau này, cô làm xong công việc của bản thân có thể thoải mái làm việc riêng của mình.”
Ánh mắt chủ nhiệm nhìn Lâm Thiên Nhất cũng càng phức tạp hơn. Cô gái này càng lúc càng khiến người ta phải lau mắt mà nhìn.
“Dạ vâng, cảm ơn chủ nhiệm.” Lâm Thiên Nhất gật đầu.
Nhìn chủ nhiệm đi xa, Vương Lan lại nhích tới gần: “Thiên Nhất, có việc gì vậy?”
“Từ công để em hỗ trợ phiên dịch một ít tài liệu, chủ nhiệm tới báo cho em một tiếng.” Lâm Thiên Nhất nói.
Chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm, chờ khi cô bắt đầu làm việc, mọi người cũng sẽ biết thôi.
“Thiên Nhất, em cũng giỏi thật, còn biết cả phiên dịch nữa.” Vương La kinh hô lên.
“Ba mẹ em dạy em đó.” Lâm Thiên Nhất mỉm cười giải thích.
“Cũng đúng, khó trách.” Vương Lan chợt bày ra dáng vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Người trong nhà máy đều biết trước kia cha mẹ Lâm Thiên Nhất là kỹ sư trong xưởng, cho nên cũng không cảm thấy kỳ quái.
“Vậy em phải bận rộn hơn rồi.”
Vương Lan hơi đồng tình nhìn Lâm Thiên Nhất. Vốn dĩ công việc nhẹ nhõm biết bao, chỉ có chút việc đơn giản, làm xong là không còn việc gì nữa.
“Cũng ổn ạ.”
Lâm Thiên Nhất ước gì có việc để làm, tại ngồi không quá nhàm chán. Huống gì làm việc còn có thể có thêm được một khoản thu nhập đây.
“Thiên Nhất, tan tầm em muốn đi dạo phố không? Tới cung tiêu xã nhìn xem có đồ gì mới.”
Vương Lan với mấy cô gái trong xưởng đã hẹn nhau tan tầm đi dạo phố, cho nên mời Lâm Thiên Nhất đi chung.
“Em không đi đâu, em không định mua gì hết, lười đi lắm.”
Đúng là Lâm Thiên Nhất không cần mua gì, trong nhà còn một đống đồ ăn Mạnh Tuyển Xuyên mua đây.
“Được rồi.” Vương Lan cũng không để ý. Từ trước tới nay, Lâm Thiên Nhất vốn không hay rời khỏi nhà máy sản xuất máy móc, đi dạo phố lại càng ít.
Trong nhà máy sản xuất máy móc khá đầy đủ tiện ích, còn có một tiệm bán thực phẩm phụ với đồ ăn, tuy đồ vật bên trong không nhiều nhưng muốn sống mà không cần ra khỏi xưởng cũng không vấn đề gì.
Nếu không muốn nấu cơm, còn có căn tin nữa đây.
Tan việc, Lâm Thiên Nhất trực tiếp về nhà.
Cô lấy mấy miếng vải ra, dự định tự may một bộ quần áo.
Miếng vải này cũng không ngắn. Phải nói phúc lợi của nhà máy sản xuất máy móc thật sự tốt, có đôi khi nhà máy sẽ phát vải cho nhân viên.
Mấy năm nay nguyên chủ sống rất tiết kiệm, gần như không mua hay may quần áo mới gì, chỉ mặc đi mặc lại mấy bộ đồ, đã cũ nát.
Lâm Thiên Nhất định đổi dần dần. Quần áo cũ cũng không cần vứt hết, có thể cắt ra thành vải rách để chắp vá làm đồ dùng, cũng coi như không lãng phí.
Ngủ trưa dậy, Lâm Thiên Nhất lại đạp chiếc xe đạp nhỏ của mình đi làm.
Sau khi tới phòng làm việc, cô làm hết công việc của mình trước, sau đó cô cũng không vội bắt đầu công việc phiên dịch của mình.
Quả nhiên, vào lúc sắp tan tầm, chủ nhiệm đi tới.
“Thiên Nhất, người bên xưởng nói với tôi, sau này, cô làm xong công việc của bản thân có thể thoải mái làm việc riêng của mình.”
Ánh mắt chủ nhiệm nhìn Lâm Thiên Nhất cũng càng phức tạp hơn. Cô gái này càng lúc càng khiến người ta phải lau mắt mà nhìn.
“Dạ vâng, cảm ơn chủ nhiệm.” Lâm Thiên Nhất gật đầu.
Nhìn chủ nhiệm đi xa, Vương Lan lại nhích tới gần: “Thiên Nhất, có việc gì vậy?”
“Từ công để em hỗ trợ phiên dịch một ít tài liệu, chủ nhiệm tới báo cho em một tiếng.” Lâm Thiên Nhất nói.
Chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm, chờ khi cô bắt đầu làm việc, mọi người cũng sẽ biết thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thiên Nhất, em cũng giỏi thật, còn biết cả phiên dịch nữa.” Vương La kinh hô lên.
“Ba mẹ em dạy em đó.” Lâm Thiên Nhất mỉm cười giải thích.
“Cũng đúng, khó trách.” Vương Lan chợt bày ra dáng vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Người trong nhà máy đều biết trước kia cha mẹ Lâm Thiên Nhất là kỹ sư trong xưởng, cho nên cũng không cảm thấy kỳ quái.
“Vậy em phải bận rộn hơn rồi.”
Vương Lan hơi đồng tình nhìn Lâm Thiên Nhất. Vốn dĩ công việc nhẹ nhõm biết bao, chỉ có chút việc đơn giản, làm xong là không còn việc gì nữa.
“Cũng ổn ạ.”
Lâm Thiên Nhất ước gì có việc để làm, tại ngồi không quá nhàm chán. Huống gì làm việc còn có thể có thêm được một khoản thu nhập đây.
“Thiên Nhất, tan tầm em muốn đi dạo phố không? Tới cung tiêu xã nhìn xem có đồ gì mới.”
Vương Lan với mấy cô gái trong xưởng đã hẹn nhau tan tầm đi dạo phố, cho nên mời Lâm Thiên Nhất đi chung.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em không đi đâu, em không định mua gì hết, lười đi lắm.”
Đúng là Lâm Thiên Nhất không cần mua gì, trong nhà còn một đống đồ ăn Mạnh Tuyển Xuyên mua đây.
“Được rồi.” Vương Lan cũng không để ý. Từ trước tới nay, Lâm Thiên Nhất vốn không hay rời khỏi nhà máy sản xuất máy móc, đi dạo phố lại càng ít.
Trong nhà máy sản xuất máy móc khá đầy đủ tiện ích, còn có một tiệm bán thực phẩm phụ với đồ ăn, tuy đồ vật bên trong không nhiều nhưng muốn sống mà không cần ra khỏi xưởng cũng không vấn đề gì.
Nếu không muốn nấu cơm, còn có căn tin nữa đây.
Tan việc, Lâm Thiên Nhất trực tiếp về nhà.
Cô lấy mấy miếng vải ra, dự định tự may một bộ quần áo.
Miếng vải này cũng không ngắn. Phải nói phúc lợi của nhà máy sản xuất máy móc thật sự tốt, có đôi khi nhà máy sẽ phát vải cho nhân viên.
Mấy năm nay nguyên chủ sống rất tiết kiệm, gần như không mua hay may quần áo mới gì, chỉ mặc đi mặc lại mấy bộ đồ, đã cũ nát.
Lâm Thiên Nhất định đổi dần dần. Quần áo cũ cũng không cần vứt hết, có thể cắt ra thành vải rách để chắp vá làm đồ dùng, cũng coi như không lãng phí.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro